NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 228

Xe chạy trên đường Hồng Thập Tự. Sở thú ban đêm đìu hiu. Cầu Thị Nghè
nước lặng lờ chảy. Đình Anh dựng xe trước cửa. Ngọc Thụy lặng lẻ leo lên
cầu thang trong lúc Đình Anh vào gặp chủ nhà xin nước pha trà. Đứng trên
lan can nàng nhìn phong cảnh ban đêm của thành phố rồi tự dưng thở dài
buồn bã. Nàng không muốn mất Sài Gòn, nơi chốn mà nàng cảm thấy gắn
bó, gần gụi và thân thiết. Sài Gòn với nàng như một người bạn của tuổi ấu
thơ, tuổi học trò và gần đây nhất tuổi của tình yêu. Nhờ có Sài Gòn nàng
mới gặp Đình Anh rồi dắt tay nhau không phải để đi vào thế giới diễm ảo
của tình yêu mà tham dự vào những biến động làm thay đổi lịch sử. Nàng
biết rồi đây Sài Gòn sẽ mất. Sài Gòn sẽ bị cưỡng chiếm bởi những kẻ lưu
manh, xảo trá, ăn gian nói dối. Sài Gòn sẽ bị nhiểm độc. Sài Gòn sẽ bị cấm
cười, nói, yêu thương, suy tư cũng như mộng mơ. Người dân Sài Gòn sẽ
trực diện với những người cùng chủng tộc, màu da nhưng không cùng tôn
giáo và tư duy. Thiếu nữ của Sài Gòn sẽ phải chung đụng với người rừng,
những kẻ dốt nát nhưng lếu láo xưng là đỉnh cao trí tuệ của loài người để
che đậy cái mặc cảm thấp kém và lạc hậu.


Ngọc Thụy quay nhìn khi nghe tiếng động vang lên nơi cầu thang. Đình
Anh bưng một cái khay có bình trà với hai cái tách và một cái dĩa nhỏ.

- Anh đãi em hai thứ quí hơn vàng là trà Bảo Lộc và kẹo mè xửng...

Đón lấy tách trà nóng Ngọc Thụy hít hơi thật dài như muốn hít mùi trà
thơm vào tận trong phổi của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.