NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 229

- Làm sao anh mua được kẹo mè xửng?

- Của những người từ miền trung mang vào. Không sống nổi với cộng sản
một ít dân đánh cá liều mạng vượt biên vào Nam...

Đình Anh khe khẽ thở dài.

- Họ kể nhiều chuyện buồn và khủng khiếp lắm. Họ bảo miền trung bây giờ
là địa ngục trần gian. Nhà tù nhiều hơn trường học. Bộ đội, công an nhiều
hơn dân. Họ bảo tất cả những ai có liên hệ với Mỹ và chính quyền Sài Gòn
đều bị đi tù, bị đày lên núi...

Ngọc Thụy ứa nước mắt. Nàng không muốn khóc nhưng tự dưng nước mắt
cứ ứa ra. Giọng nói hơi khàn và trầm của người yêu vang đều bên tai.

- Sài Gòn và toàn thể nước ta rồi cũng vậy. Dân chúng sẽ bị bịt miệng, bịt
mắt, trói tay, xiềng chân, phải ngồi im nghe lời giảng dạy của những người
mà họ biết chỉ giỏi hơn họ về sự gian dối, xảo trá...

- Em sẽ nói với cậu Viên cố gắng giữ Sài Gòn lâu hơn...

- Anh và cậu có bàn về chuyện này hôm kia. Cậu bảo cậu không muốn bỏ
thủ đô nhưng lực bất tòng tâm. Quân dụng mà Hoa Kỳ trao cho mình chỉ
còn đủ dùng hai năm nữa thôi. Vả lại mình phải giữ lại nhiều súng đạn để
cố thủ ở miền tây. Bắc Việt cũng biết điều đó nên đã mở những cuộc tổng
tấn công trên các mặt trận. Ba ngày trước tụi nó pháo kích và tấn công vào
Gia Nghĩa, nơi đóng quân của bộ tư lệnh sư đoàn 23 bộ binh. Hai bên đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.