NHỮNG KẺ BẤT KHUẤT - Trang 231

ngụ. Theo như anh biết một số dân chúng của vùng 3 và Sài Gòn cũng như
binh sĩ sẽ rút về miền tây để tiếp tục chiến

đấu cho tới khi nào mình bắt buộc phải bỏ miền tây...

Ngọc Thụy lại hỏi.

- Có cách nào để mình giữ miền tây được không?

- Có... Mình chỉ đủ súng đạn đánh nhau chừng hai ba năm nữa mà thôi.
Còn đi vay thời không có nước nào dám bỏ tiền cho mình vay. Họ sợ mình
giựt vả lại tình thế của nước mình chông chênh sắp lật nên thiên hạ sợ...

Ngọc Thụy cười buồn. Cái khó nó bó cái khôn. Chiến tranh đã tàn phá,
khiến cho Việt Nam Cộng Hòa, mười mấy năm trước là một quốc gia sản
xuất nhiều lúa gạo mà bây giờ phải nhập cảng gạo để nuôi dân. Kho tàng
trống không, tiền bạc thiếu hụt, chánh phủ lấy gì để tự túc tự cường, để mua
súng đạn đánh nhau với cộng sản. Dù đã đoán trước nhưng viễn ảnh toàn
Việt Nam Cộng Hòa bị cai trị bởi cộng sản khiến cho Ngọc Thụy buồn rầu.
Giọng nói trầm và khàn đục của Đình Anh vang lên.

- Mình đã làm những gì mình có thể làm để kéo dài cuộc chiến tranh với hy
vọng chuyển xoay được thời cuộc. Tuy nhiên...

Ngọc Thụy lại thở dài.

- Theo anh thời mình giữ miền tây được bao lâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.