NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 359

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Dịch giả: Phan Quang Định

Chương 28

Trong mấy tuần lễ đầu tiên ở Hollywood, tôi bắt đầu nghĩ về nó như là
Miền đất của loài bọ ngựa.
Một tỉ dụ dí dỏm, ít ra là đối với tôi, dầu là có hơi trịch thượng tí cũng chả
sao.
Bọ ngựa là một loài vật mà con cái khoái xơi thịt đồng loại khác phái và
động tác tính dục kích thích sự thèm ăn của nàng đến độ vào giây phút cuối
khi vừa lên đến tột đỉnh khoái lạc thì chàng cũng vừa kịp thấy cái đầu mình
bay vèo vào bụng nàng?
Nhưng trong quá trình tiến hoá kỳ diệu của vạn vật có chàng bọ ngựa tinh
khôn đã biết quan sát và đúc kết từ những kinh nghiệm thương đau của các
bậc cha chú và quý đàn anh, để nảy sinh ra sáng kiến mang một tí lương
thực làm vật cống tiến, bọc trong một cái mạng tiết ra từ chính thân xác
chàng ta. Trong khi nữ sát thủ bận rộn lột cái màng đó ra để thưởng thức
món hấp dẫn bên trong thì chàng cưỡi lên nàng, giao hoan lia lịa theo nhịp
điệu rock-rap khẩn trương, và biến đi trước khi tình huống có nguy cơ trở
nên bi thảm!
Một chàng bọ ngựa khác đã hình dung rằng chàng ta chỉ cần tiết ra một cái
màng khá dày bọc kín một hòn cuội nhỏ hay bất cứ cái thứ linh tinh gì cũng
được. Trong một cuộc tiến hoá "đại nhảy vọt", một chàng bọ ngựa đã thoát
xác biến thành một nhà sản xuất điện ảnh của Hollywood. Khi tôi kể
chuyện này cho Malomar nghe, anh chàng nhăn mặt nhíu mày nhìn tôi
bằng cái liếc đểu rồi cười.
- Được rồi. - anh ta nói - Thế anh có sẵn sàng gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng
mao, đem thân anh hào ném vào âm đạo hay không?
Phản ứng đầu tiên của tôi là dứt khoát khẳng định: "Không bao giờ!",
nhưng rồi tôi kiềm lại được và chỉ nhè nhẹ lắc đầu, xin được miễn bình
luận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.