NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 167

- Cậu có hoang tưởng chăng? - tôi nói. - Còn ông Gronevelt để đâu?
- Mình là con cưng số một của ông ấy, - Cully nói. - Ông ấy hoàn toàn tín
nhiệm mình. Ông ấy tin tưởng mình như mình tin tưởng cậu vậy. Khi đến
chỗ ấy, thì mình có thể dùng một phụ tá. Bất cứ khi nào bạn muốn dời gia
đình về Vegas, bạn cũng sẽ có được việc làm tốt với mình.
- Cám ơn, - tôi nói.
Tôi thật sự xúc động. Cùng lúc tôi thắc mắc về cảm tình mà anh dành cho
tôi. Tôi đã biết anh không phải là người dễ bận tâm đến người khác. Tôi
nói:
- Về việc làm thì chưa thể trả lời cho anh ngay từ bây giờ. Nhưng tôi đến
đây để thỉnh cầu anh một ân huệ. Nếu như anh không thể thì tôi sẽ thông
cảm thôi. Xin cứ nói thẳng và dù câu trả lời thế nào đi nữa, chúng ta cũng
vẫn sẽ có ít ra là vài ba ngày vui vẻ bên nhau.
- Mình hứa sẽ làm cho cậu, Cully nói. - Bất kỳ chuyện gì.
Tôi cười:
- Hẵng đợi đến khi bạn nghe đã, - tôi nói.
Trong một lúc Cully có vẻ nổi sùng:
- Mình đếch có thắc mắc đó là chuyện gì. Mình hứa chắc. Nếu chuyện mình
làm được, dứt khoát mình sẽ làm cho cậu.
Tôi nói thật với anh về toàn bộ chiến dịch hối lộ. Rằng tôi đã "vồ" được
một mớ nhắm kha khá, hiện đang cất trong túi áo jacket và cần phải tìm chỗ
"giếm" kỹ, đề phòng trường hợp lỡ may toàn bộ chiến dịch này bị bể mánh.
Cully nghe một cách chăm chú, quan sát nét mặt tôi. Cuối cùng anh ta cười
toét miệng.
- Anh cười cái quái gì? - tôi gắt anh ta.
Cully lại cười:
- Cậu có giọng giống như một kẻ đang xưng tội với ông cố đạo rằng hắn ta
đã giết người. Nhảm, chuyện cậu đang làm thì thằng đếch nào mà chẳng
làm nếu như hắn có cơ hội. Nhưng tôi phải thú nhận là mình có hơi ngạc
nhiên đấy. Mình không thể hình dung ra cái cảnh cậu bảo một anh chàng
nào đấy rằng chàng ta phải nộp một khoản tiền mãi lộ.
Tôi có thể cảm nhận khuôn mặt mình đang đỏ nhừ lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.