NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 166

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Dịch giả: Phan Quang Định

Chương 14

Khi tôi ra khỏi máy bay, Cully đang đợi tôi ở cửa trạm đến. Sân bay thuở
đó còn nhỏ nên từ máy bay xuống tôi phải đi bộ. Người ta đang tiến hành
xây dựng một cánh khác cho trạm đến - Vegas đang tăng trưởng.
Và Cully cũng thế!
Trông anh ta khác lạ đi nhiều, cao hơn và thon thả hơn. Và anh ta ăn mặc
bảnh bao thanh nhã với bộ comple Sy Devore và áo sơ mi loại thể thao.
Tóc cũng cắt theo kiểu khác. Tôi ngạc nhiên khi anh ôm chặt tôi và nói:
- Vẫn là Merlyn thuở xưa. - Anh cười khi thấy tôi mặc cái áo jacket Vegas
Winner và bảo tôi nên vứt nó đi.
Đến khách sạn, anh dành một phòng lớn cho tôi với một quầy bar đầy rượu
và hoa trên bàn:
- Chắc là anh đang phấn phát lắm, phải không? - Tôi nói.
- Ừ, thì cũng gọi là đang ăn nên làm ra, - Cully nói. - Mình đã hết mê bài
bạc rồi. Mình đứng phía bên kia của các bàn chơi bài. Cậu biết đấy.
- Vâng, - tôi nói.
Giờ đây tôi thấy Cully quả có hơi buồn cười bởi dường như anh đã là một
con người khác hẩn. Tôi không biết có nên theo đuổi tiếp kế hoạch ban đầu
của mình và uỷ thác cho anh hay không. Trong ba năm, một con người có
thể thay đổi. Và xét cho cùng, chúng tôi cũng chỉ biết nhau có vài tuần.
Nhưng khi chúng tôi ngồi uống chung với nhau, anh nói rất chân thành:
- Này nhóc, mình thực sự rất vui khi gặp lại cậu - Cậu có bao giờ nghĩ về
Jordan không?
- Thường xuyên, - tôi nói.
- Tội nghiệp Jordan, - Cully nói. - Anh ấy bỏ đi trong khi vừa mới thắng
được cả bốn trăm ngàn đô. Chính sự kiện đó đã làm tôi bỏ ham mê cờ bạc.
Và cậu biết không, từ lúc anh ấy mất đến nay, mình lại gặp hên kinh khủng.
Nếu mình đi đúng nước cờ thì có lẽ kết cuộc mình sẽ là nhân vật "thượng
đỉnh" của khách sạn này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.