NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 193

phải đi tù, bỏ Vallie với lũ nhóc bơ vơ. Tất nhiên tôi biết rằng bố mẹ nàng
sẽ chăm sóc cho con cháu, nhưng tôi sẽ không có ở đó. Tôi sẽ mất gia đình
mình, thế nhưng khi tôi đến văn phòng và thổ lộ với Frank, anh ta cười lớn
và lại nghĩ là chuyện hay; hai trong số những khách hàng của tôi lại được
lên trang nhất của tờ Daily News, chuyện ngộ ghê? Anh cắt bức ảnh đó ra
và dán lên tấm bảng nội san của đơn vị quân dự bị. Đó là một trò đùa ý nhị
trong nội bộ chúng tôi. Viên thiếu tá nghĩ rằng dán tấm hình đó lên có tác
dụng làm tăng tinh thần của đơn vị!
Một khi đã nhận ra rằng nỗi hoảng sợ kia chẳng qua là do thần hồn nát thần
tính chứ thật ra là chả có gì mà phải teo vòi, tôi trấn tĩnh tinh thần trở lại.
Giống như Frank, tôi bắt đầu tin rằng chuyện làm ăn "lăng quăng" của
mình có thể còn dài dài đến một tương lai vô tận. Và rất có thể là như thế,
trừ lúc xảy ra khủng hoảng Berlin khiến Tổng thống Kennedy quyết định ra
lệnh động viên hàng trăm ngàn quân trừ bị, một biến cố rất không may.
Kho quân nhu trở nên một nhà thương điên khi tin tức loan truyền là các
đơn vị trừ bị sắp được gọi vào quân đội để thi hành nghĩa vụ tích cực.
Những kẻ né tránh chuyện này và đã trả tiền để được đăng ký vào chương
trình sáu tháng nhốn nháo cả lên. Điều làm cho người ta đau nhất, cay cú
nhất đó là họ, những chàng trai thuộc thành phần ưu tú nhất của quốc gia,
những luật sư tài ba, những chuyên gia thị trường chứng khoán, những tài
năng trong lĩnh vực quảng cáo thế mà họ lại bị qua mặt và chơi xỏ bởi "kẻ
ngốc nghếch nhất trong tất cả các loài thụ tạo" đó là quân đội Mỹ! Họ đã bị
đánh lừa bởi chương trình sáu tháng, phải tốn công sức, tiền của và sau đó
cứ yên chí lớn, chẳng hề lưu ý đến cái sự cố nho nhỏ có thể xảy ra. Rằng họ
có thể bị gọi đi thi hành nghĩa vụ tích cực và phải tái ngũ lên đường tòng
chinh ra miền hoả tuyến, đánh đấm nhau ra trò cho đến khi nai vạt móng,
chó lè lưỡi, máu đổ đầu rơi thực sự chớ chẳng chơi? Thế là những kẻ tinh
ranh của chốn thị thành lại đi ăn quả lừa của mấy anh ngố nhà quê! Bản
thân tôi cũng chẳng thích thú gì chuyện này mặc dầu tôi vẫn tự chúc tụng
mình đã không bao giờ trở nên một thành viên của quân dự bị, vì nỗi cám
dỗ được lãnh một lúc hai đầu lương. Tuy nhiên chuyện làm ăn của tôi thì ôi
thôi rồi nồi xôi! Đâu còn nữa cái thời hàng tháng đều đều đút vào túi cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.