NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 449

- Vâng, tôi đã nghĩ như thế, - Cully nói - Nhưng Fummiro đã gom sẵn tiền
sớm hơn tôi dự kiến.
Tôi biết anh nói xạo.
- Tôi thích bữa tiệc với các nàng geisha đó, - tôi nói.
Cully cười nhăn nhở. Anh ta làm bộ nghiên cứu các quân bài, nhưng tôi
biết đầu óc anh đang ở đâu đâu.
- Đám geisha đó trông như những xác ướp Ai cập, chán bỏ mẹ. Tôi thích
các nàng rồng lộn ở Vegas hơn.
- Thế à? Tôi nghĩ bữa tiệc cũng vui đấy chứ. Nhưng tôi phải công nhận
rằng món khoản đãi sau đó ngon hơn nhiều.
Cully quên mất những nước bài của anh.
- Món nào?
Tôi nói với anh về các cô gái xuất hiện trong đêm nơi phòng tôi. Cully cười
toét miệng:
- Sáng kiến của Fummiro đấy! Cậu hên lắm. Trong khi đó mình phải chạy
lo công việc suốt đêm. - Anh ngừng một lát. - Vậy là cuối cùng cậu cũng
ngã. Tôi dám cá rằng đây là lần đầu cậu phản bội ngôi sao của cậu ở Los
Angeles.
- Vâng, Nhưng rồi sao nào. Cái gì xảy ra cách ta hơn ba ngàn dặm thì
không đáng kể.
Khi chúng tôi đáp xuống Hongkong, Cully nói:
- Cậu đến khu hành lý chờ lấy vali. Tôi bám theo máy bay cho đến khi họ
lấy hết hành lý trong khoang bụng máy bay ra. Sau đó tôi theo dõi chiếc xe
tải hành lý.
Làm như vậy để yên chí không có tên trộm nào ra lấy được.
Tôi đi nhanh qua trạm đến, hướng về chỗ trả hành lý. Trạm đến đông
người, nhưng các khuôn mặt đều khác ở Nhật dù phần lớn vẫn là dân châu
Á.
Băng chuyển hành lí bắt đầu quay và tôi nhìn chằm chặp vào cái vali nẹp
đồng thau của chúng tôi trôi xuống cầu trượt. Sau mười phút, tôi thắc mắc
tại sao Cully chưa xuất hiện. Tôi liếc nhìn chung quanh, thầm cảm ơn la
không có ai mang mặt nạ; ba cái thứ quỷ đó đã làm tôi ơn ớn. Nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.