NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 459

gái và nói:
- Anh sẽ gọi cho Janelle ngày mai phải không?
Tôi nói:
- Chắc rồi. Anh sẽ gọi cho nàng từ nhà
Sáng hôm sau tôi bắt chuyến máy bay sớm đi New York, và ở trạm đến của
phi trường Kennedy, tôi gọi điện thoại cho Janelle. Nàng tỏ ra rất vui sướng
khi nghe tôi:
- Em cứ sợ anh sẽ không thèm gọi cho em nữa đấy.
Tôi nói:
- Anh đã hứa là anh sẽ gọi mà.
Nàng bảo:
- Bọn em làm việc đến ba giờ sáng nay còn cuộc tổng diễn tập với trang
phục sân khấu thì chín giờ tối nay mới bắt đầu. Em sẽ ghé lại chỗ khách sạn
vài giờ với anh nếu anh muốn gặp em
Tôi nói:
- Tất nhiên là anh muốn gặp em rồi. Nhưng anh đang ở New York. Anh đã
nói với em là anh sẽ gọi cho em từ nhà mà.
Một khoảng lặng dài bên kia đầu dây.
- Em hiểu, - nàng nói.
- Tốt, - tôi nói. - Anh sẽ gọi cho em khi anh đến Los Angeles lại. OK?
Lại một khoảng lặng khác trên điện thoại, rồi nàng nói:
- Nghe này. Anh đã từng rất tốt với em, tốt không thể tưởng. Nhưng em
không thể để anh xúc phạm em nhiều hơn nữa!
"Cạch", ống nghe được dằn mạnh xuống máy, dứt khoát.
Thế nhưng trong cuộc du hành sau đó của tôi đến California, chúng tôi lại
làm hoà với nhau và xoá bài chơi lại. Nàng muốn hoàn toàn thành thực với
tôi; sẽ không còn những ngộ nhận lẫn nhau nữa. Nàng thề rằng tối hôm đó
nàng không hề lên giường với Evarts hay với tay đạo diễn. Rằng nàng vẫn
hoàn toàn thành thực với tôi. Rằng nàng không bao giờ nói dối nữa. Và để
chứng minh điều đó, nàng kể tôi nghe về mối quan hệ giữa Alice với nàng.
Một câu chuyện khá lý thú nhưng chẳng chứng minh điều gì, nhất là đối
với tôi. Dù sao, biết được sự thật chắc chắn là điều hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.