NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 469

Mario Puzo

Những kẻ điên rồ phải chết

Dịch giả: Phan Quang Định

Chương 39

Một trong những điều tôi không thừa nhận với Janelle đó là sự ghen tuông
của tôi không chỉ có tính lãng mạn mà còn mang tính thực dụng. Tôi đã tìm
kiếm chất văn học trong các tiểu thuyết lãng mạn, nhưng chẳng có trong
quyển tiểu thuyết nào có thể tìm thấy sự thú nhận thành thật (và có phần
hơi trắng trợn), là một trong những lý do mà người đàn ông có vợ muốn cô
nhân tình của mình đừng quan hệ linh tinh, đó là anh ta sợ chẳng may vớ
phải phần thưởng khuyến mãi, khi tham gia tour du lịch lên đỉnh Vu Sơn, là
những thứ bệnh nói ra sợ chị em gớm! Tệ hại nhất là khi mang món quà đó
về tặng lại cho vợ nhà thì tai hoạ không biết đến đâu mà lường cho hết
được!
Tôi đoán một trong những lý do mà điều này không thể được thú nhận, ít ra
là đối với cô nhân tình, đó là anh đàn ông có vợ thường nói dối và bảo rằng
đã từ lâu anh ta không ngủ chung với vợ nhà. Vì anh ta đã quen nói đối với
vợ, và vì nếu như anh ta thật sự đã lây nhiễm cho nàng, nếu như có chút
lòng nhân đạo anh ta phải cho cả hai biết (mà điều này thì, eo ôi, bố bảo
cũng chả dám). Nào ai có khảo mà mình lại xưng. Tội đếch gì. Có khảo
cũng còn chối phăng tuốt nữa là! Ấy, cái mầm tai vạ và tội nghiệt chính là ở
chỗ đấy.
Vì thế một đêm kia tôi nói với Janelle về chuyện ấy và nàng nhìn tôi chăm
bẳm và nói:
- Thế ngộ như anh vớ phải của nợ ấy từ bà vợ "trung trinh tiết liệt" của anh
rồi bán cái qua tôi thì sao? Hoặc là anh không nghĩ rằng chuyện đó là khả
thi?
Chúng tôi đang chơi trò thường lệ của chúng tôi; đánh nhau mà không thật
sự đánh nhau chỉ là một cuộc đua tài dí dỏm trong đó trộn lẫn tính hài hước
với sự thật nghiêm túc và ngay cả một chúl ác tâm miễn là không tàn bạo.
- Hẳn là có thể chứ, - tôi đáp. - Nhưng cơ hội khó hơn. Vợ anh là một phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.