NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 498

lại tôi "Ông nghiêm chỉnh đấy chứ?"
Tôi dìu Janelle đến chỗ sàn diễn nơi nàng sắp quay phim và nàng nói với
tôi:
- Chúng rõ ràng là cảnh giả. Vậy làm thế nào chúng lại có thể đánh lừa anh
được?
- Chúng đâu có đánh lừa anh, - tôi nói.
- Nhưng rõ ràng anh có ý chờ đợi chúng là hiện thực, - Janelle nói. - Em
nhìn mặt anh lúc anh mở cửa. Và em biết rằng cái nhà hàng đã lừa được
anh.
Nàng đập mạnh vào tay tôi:
- Thực sự anh không nên ra ngoài một mình. Anh ngốc nghếch lắm.
Tôi phải thừa nhận điều đó. Nhưng chẳng phải vì tôi đã thực sự tin nhiều
lắm đâu. Điều làm tôi phiền là tôi đã muốn tin rằng có cái gì đó đàng sau
những cánh cửa kia. Rằng tôi không thể chấp nhận sự kiện hiển nhiên là
đàng sau những đồ lề sơn phết lòe loẹt kia chẳng có cái gì cả. Rằng tôi đã
thực sự nghĩ rằng mình là một pháp sư. Khi tôi mở những cánh cửa đó,
những căn phòng thực và những con người thực sẽ hiện ra. Kể cả nhà hàng
ăn. Ngay trước khi mở cửa tôi đã hình dung trong đầu óc mình những tấm
trải bàn màu đỏ, những chai rượu vang màu trắng hay màu Boóc đô và
những người đứng yên lặng chờ ngồi vào bàn tiệc. Tôi thực sự ngạc nhiên
khi chẳng có gì hiện ra.
Tôi nhận thấy rằng đã có một sự lầm lạc hay mê vọng nào đó thúc đẩy tôi
mở những cánh cửa kia và tuy thế tôi vẫn vui vì đã làm như vậy. Tôi chẳng
buồn phiền gì chuyện Janelle cười nhạo tôi và cũng chẳng hề phật ý khi
trao đổi mấy lời với người diễn viên điên khùng kia. Lạy Chúa, tôi chỉ
muốn chắc dạ, và nếu như tôi chưa lừng mở những cánh cửa kia, hẳn sẽ còn
thắc mắc mãi.
Chú thích:
(1) Minh tinh điện ảnh Mỹ gốc Đức với một nhập thể của ý niệm. Người
đàn bà định mệnh, giấc mơ của bao thế hệ đcn ông vào nứa đầu thế kỷ 19

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.