NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 105

Vào lại trong rừng, phải mất mấy phút tôi mới định hướng được, rồi tôi dễ
dàng trở lại chỗ Amparo. Nó nằm đấy, ắng lặng khi tôi chui trong bụi ra.
"Dax?" nó thì thầm. Tôi nghe thấy răng nó đánh lập cập.
"Ừ. Nhanh lên, cởi đồ ướt ra!"
Tôi trải chăn ra, cuộn tròn con bé lại rồi rút dao ra cắt một miếng bì mỏng.
"Đây, cứ mút đi".
Nó gật đầu rồi bỏ miếng bì vào miệng. Tôi nằm xuống cạnh nó rồi cắt một
miếng nhỏ cho mình. Miếng bì vừa cứng vừa mặn nhưng cảm giác có nó
trong mồm thật dễ chịu một cách kỳ lạ. Tôi cảm nhận Amparo đã bớt run
và chỉ vài phút sau, nhịp thở đều của nó cho biết nó đã ngủ. Đối với một
đứa con giá thì Amparo cũng không đến nỗi nào.
Con chim hót vang trên đầu đã đánh thức tôi dậy. Qua kẽ lá, tôi thấy bầu
trời xanh. Tôi nhìn Amparo. Nó cuộn tròn như một con kén trong chăn.

Tôi nhìn quanh, tìm quần áo của nó nhặt lên. Nó dậy. Tôi đưa ngón tay lên
môi để bảo rằng nó đừng nói gì cả. Nó gật đầu.
Tôi cắt cho nó một miếng bì nhỏ. "Đợi đây, tôi sẽ quay lại".
Tôi chỉ mất vài phút là ra đến bãi trống. Bọn lính và những chiếc xe đã đi.
Đám lửa nhỏ nơi chúng hạ trại vẫn còn âm ỉ. Tôi ném mấy cành khô vào để
giữ lửa rồi quay lại chỗ Amparo.

Sau một đêm lạnh ẩm thì đống lửa thật tuyệt. Sáng hôm đó, chúng tôi phải
rời đường cái ba lần để lẩn trốn. Thoạt tiên là tốp đàn ông đi bộ, tiếp theo là
một người đàn ông đánh chiếc xe thổ mộ và cuối cùng là một cặp vợ chồng
đi xe. Đã có lúc tôi toan kêu đi nhờ xe, nhưng lại thôi. Không nên liều vì
bằng vào mật độ của xe, tôi cho là chúng tôi đã ở gần một thị trấn nhỏ.

Tới một khúc quanh trên đường, tôi nhìn thấy nhà cửa và khói bốc lên từ
những ống khói, tôi kéo Amparo xuống cánh đồng. "Chúng ta phải đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.