NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 103

Cũng may mà chúng tôi ấy thật no, vì suốt hai ngày sau, tôi chỉ kiếm được
hạt dẻ và dâu rừng. Buổi sáng thứ ba thì gặp một cây xoài và chúng tôi ăn
ngốn ngấu, đến mức cả hai đều đau bụng muốn chết, rồi là phải nằm lại cả
ngày hôm ấy.
Amparo bắt đầu khóc khi màn đêm buông xuống. "Mình muốn về nhà".
Tôi nhìn nó, lúng túng, vô phương như bất cứ người đàn ông nào khi đối
đầu với nước mắt của một người đàn bà. Khuôn mặt vốn xinh xắn của nó
tóp đi. "Bụng mình đau quá". Nó nói.
Tôi cũng thế. Lần sau thì cạch món xoài. "Ngủ đi. Sáng mai sẽ khá hơn".
Nó giậm chân đành đạch. "Tôi không muốn! Tôi ngán ngủ ở dưới đất lắm
rồi. Sâu bọ bò khắp người mà lại suýt chết cóng nữa. Tôi muốn về nhà,
ngủ trên giường của mình!"
"Ừ, nhưng không thể".
"Tôi cứ đi!" hai chân nó nhẩy cẫng lên trong cơn thịnh nộ.
Tôi hiểu. Nó sắp trình diễn màn tam bành nổi tiếng của nó đây. Tôi thì
chẳng thích tí nào. Tôi vung tay ra, trúng má nó, và trong một thoáng, nó
như đóng băng lại trong kinh ngạc. Rồi nước mắt nó trào ra. "Anh đánh tôi
à?"
"Tôi sẽ làm tiếp nếu cô không câm họng!" tôi nói hung tợn.
"Tôi ghét anh!" Tôi không trả lời. "Tôi nói thật đấy! Tôi sẽ không lấy anh
đâu!"
Tôi nằm xuống thảm cỏ, nhắm mắt.
Im lặng hồi lâu, rồi nó xích lại gần tôi, rúc vào cạnh tôi. "Mình lạnh quá,
Dax!"
Tôi nhìn. Cặp môi nó tái xám vì lạnh. Chúng tôi đang ngủ ngoài chỗ trống.
Tôi phải tìm một chỗ có thể ngăn những luồng gió thổi từ trên núi xuống
vùng đồng cỏ.
"Đứng dậy. Phải tìm một chỗ ấm hơn để ngủ".

Chúng tôi đi. Tôi nhìn lên trời. Chẳng thích tí nào: những đám mây thấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.