NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 102

vai.
Amparo nói. "Lưng cậu sưng vù. Mẹ tớ vẫn xát lá nguyệt quế lên nối muỗi
đốt đấy".
"Lá ấy trông thế nào?"
"Cả đám kia kìa", nó chỉ. Tôi bứt một nắm, chà lên, nhưng lá cứ rơi lả tả.
Amparo đưa tay ra. "Để mình làm cho".
Nó nhúng nắm lá trong nước một lát. "Quay lưng lại đây".
Tôi cảm nhận nắm lá ướt, và nước chảy trên lưng. Nó nói đúng, vài phút
sau thì hết ngứa.
Tôi ngồi nhìn dòng suối. Một đàn cá bơi qua đã bắt mắt tôi.
Tôi nhớ Santiago Bé vẫn xiên cá bằng mũi tên. Tôi nhìn quanh, kiếm một
cành cây thẳng, dùng dao róc lá rồi vót một đầu nhọn. Rồi quỳ bên bờ
nước.
Đàn cá lại lượn qua. Tôi phóng lao, nhưng chúng nhanh hơn, còn tôi thì
suýt nhào xuống nước. Phải bắt đầu lại. Sau lần cố gắng thứ ba thì tôi rút
kinh nghiệm. Đàn cá chạy re về tứ phía và vấn đề là đoán xem con nào sẽ
lao về phía mình. Tôi cho là con bơi cuối đàn, bèn phóng lao, và cảm nhận
con cá nơi đầu mũi lao.
Tôi quay lại, đắc thắng, với con cá đang dẫy trên đầu que. "Chúng ta ăn
thôi!".
Amparo ghê tởm. "Ăn sống à? Cậu làm sao mà nấu nó được?"
Niềm đắc thắng mờ hẳn. Tôi ngồi xuống một phiến đá lớn, và ré lên khi đít
chạm mặt đá. Phiến đá dưới sức nóng của mặt trời nóng giẫy như viên gạch
nung. Nếu nó đủ làm bỏng mông tôi thì cũng đủ để nướng một con cá.

Chương 18

Món cá khá ngon, mặc dù còn hơi sống sít. Tôi bắt thêm hai con nữa, để
dập tắt cơn đói của cả hai. Lần nào tôi cũng phải lạng mỏng con cá ra mà
"nướng" trên phiến đá rồi lại phải dùng dao mà bóc từng miến khỏi "chảo".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.