NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 100

"Mình cũng khát", Amparo thì thầm.
"Suỵt!"
Ngay lúc đó, một tên lính đứng lên. "Có lẽ mình đi thôi".
"Để làm gì?" tên lính đầu tiên hỏi. "Chắng có ai dưới ấy sất".
"Nhưng ông đại tá đã ra lệnh cần phải kiểm tra cả con đường".
Tên lính đầu tiên cả cười. "Có nghĩa là chúng mình phải xuống đến chân
núi rồi lộn lại lên đỉnh?" hắn liếc mặt trời. "Chúng mình có thể nghỉ ở đây
đến trưa, rồi về báo cáo. Ai biết được?"
" Tớ chẳng biết đâu".
"O.K. Thì cậu cứ đi đi. Chúng tớ sẽ ở đây đợi cậu trở lại."
Tên kia ngồi phịch xuống. "Cậu nói đúng. Ai mà biết được?"
Amparo đã ngủ say tít.
Bọn lính cũng ngả xuống trong những tư thế thoải mái và bắt đầu nhắm
mắt.
Giá mà tôi cũng được nghỉ ngơi thì tốt bao nhiêu. Nhưng tôi không dám.
Tôi phải cố không cho mắt díp xuống. Mặt trời leo lên cao, và ngày đã bắt
đầu ấm áp.
Tôi cố giương mắt lên, nhưng đầu cứ gật lia lịa. Rồi có lẽ tôi đã thiếp đi,
chỉ tỉnh dậy khi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.
Bọn lính đang lố nhố. Một tên nói. "Đủ muộn rồi đấy. Về thôi".
Tôi nhìn bọn chúng đi ngược lên núi cho đến khi khuất sau chỗ rẽ. Amparo
vẫn đang say giấc nồng. Tôi nhẹ nhàng lay. "Mình đói", nó vừa dụi mắt vừa
nói.
"Chúng ta sẽ ăn ngay thôi".
"Về nhà đi. Mẹ hứa với mình là sẽ ăn tối với con gà tây cậu giết hôm qua
ấy".
"Chúng ta không thể. Bọn lính vẫn còn ở đấy".
Cơn ngái ngủ biến khỏi khi ký ức dội lại trong nó. Bỗng nó khóc. "Mẹ ơi!
Mẹ ơi!"
"Im ngay!" tôi nói một cách thô bạo.
"Rồi mình có gặp mẹ không?"
"Tất nhiên". Làm sao có thể bảo nó sẽ chẳng bao giờ thấy mẹ nữa? Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.