NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 99

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 17 & 18

Xuống núi chưa được một phần tư đường thì tôi nghe thấy nhiều giọng đàn
ông rì rào phía sau. Tôi nắm cánh tay Amparo và rúc vội vào một bụi cây.
Vừa kịp.
Bốn tên lính, tay lăm lăm súng trường ,xuất hiện gần như ngay trước mũi
chúng tôi. "Thôi!" một tên nói, buông mình xuống đất. "Đủ rồi. Tớ không
thể đi thêm nữa đâu".
Những tên khác đứng quanh, nhìn hắn. Một tên nói "Nhưng ông đại tá bảo
phải kiểm tra hết con đường mòn xuống núi cơ mà".
Tên ngồi dưới đất nhìn lên. "Thế ông đại tá có đi cùng chúng ta không?
Không, ông ta đang tuý luý ở dưới kia, trong khi mình thì hết hơi giữa đám
rừng rú chết tiệt này. Cha ông đại tá!".
Một tên khác thụp xuống. "Nghỉ lát đã. Mà ai biết cơ chứ?"
Tất cả làm theo. Lát sau, một tên bỗng hỏi. "Cậu chơi ả nào?"
Tên lính đầu tiên giọng khoác lác. "Tớ chơi tất. Ngay sau khi xả vào một ả,
tớ lại xếp vào hàng khác".
Tên lính kia lắc đầu. "Thảo nào, cậu rũ ra như cái dẻ khoai".
"Còn cậu, làm đứa nào?"
"Cái con điên loạn ấy. Tớ không hiểu vì sao nó lại nhặng xị lên thế. Lỗ của
nó to đến mức cả con ngựa chui lọt. Tớ thậm chí chẳng thấy bến bờ đâu
cả".
"Con ấy đâu có hay", một tên khác gật gù.
Tên lính đầu tiên ngoác mồm cười. "Con tóc vàng là số một. Rõ ràng là nó
chơi thường xuyên. Nó dướn lên đúng lúc cậu phóng vào và…rẹt, xong.
Nếu không quá đông thì tớ đã cho nó cái nữa. Lần sau thì ả không thể xong
xuôi một cách nhẹ nhàng thế đâu". Hắn với chiếc bình toong. "Tớ khát quá.
Người có bao nhiêu nước đã bị rút cạn cả". Hắn tu bình toong, nước tràn
khỏi mép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.