NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 101

"Làm sao cậu trốn khỏi nhà được?"
"Khi bọn lính bắt mẹ, mình đang trốn ở dưới gầm giường. Ngay khi bọn
chúng đi ra, mình nhảy qua cửa sổ và chạy." nước mắt lại trào ra trong mắt
nó. "Mình cứ chạy thục mạng".
"Thông minh đấy".
Mắt nó sáng lên. "Thật à?" Amparo chúa thích nịnh. Nịnh đối với nó chẳng
bao giờ là đủ cả. "Mình thông minh đấy chứ?"
"Rất thông minh".
Nó gật đầu mãn nguyện. "Bọn chúng đi rồi à?"
"Chúng đi rồi", tôi đứng lên. "Chúng mình cũng phải đi thôi".
"Chúng mình đi đâu?"
Tôi nghĩ một thoáng. Không thể đuổi kịp Mèo Bự nữa, nhưng tôi biết hắn
đi đâu. "Đến Estanza".
"Estanza?" nó hỏi. "Ở đâu?"
"Xa lắm. Chúng mình phải cuốc bộ".
"Mình thích đi bộ".
"Nhưng chúng mình phải rất thận trọng, không được để ai thấy. Hễ có
người là phải trốn".
"Vì có thể là bọn lính", nó nói một cách tinh khôn.
"Ai mình vẫng phải trốn, vì ai cũng có thể kể cho bọn lính là họ đã thấy
mình".
"Mình sẽ cẩn thận", nó hứa. "Giờ mình vừa đói vừa khát".
"Một đoạn nữa sẽ có một khe suối".
"Mình cũng phải đi giải nữa".
Đấy là điều nó không cần phải đợi. "Kia kìa, trong bụi ấy".
Amparo đến đó, ngồi thụp xuống , nâng váy lên thật thanh nhã. "Mình
không thể đi giải được nếu cậu cứ đứng nhìn".
Bọn con gái kỳ thật. Tôi nhìn hay không thì có khác gì nhau?
Khoảng nửa giờ đồng hồ, chúng tôi đến khe suối. Tôi nhớ điều Mèo Bự đã
bảo bèn nhắc nó đừng uống nhanh quá. Rồi xoạc cẳng ra, tôi dầm mặt trong
nước. Lưng tôi bỗng ngứa như điên: mặt trời nóng đã nung các nốt muỗi
đốt. Tôi quài tay về phía sau mà gãi. Lưng tôi dầy cộm. Tôi táp nước lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.