NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 106

quanh thị trấn".
Nó gật đầu và đến sẩm tối thì ngôi làng ở phía sau chúng tôi.
"Mình đói", nó phàn nàn. "Ăn bì có no đâu".
"Tối chúng ta sẽ có cái ăn".

Tôi đã phát hiện một vài chuồng gà và ngay sau khi tìm được chỗ tốt để
qua đêm, tôi sẽ quay lại liền. Tôi tìm chỗ quá tốt, nhưng Amparo nhất định
không chịu ở một mình.

Khi chúng tôi dừng lại ở một chỗ trong cánh đồng, gần những chuồng gà,
thì trời đã tối như mực. Đó là vườn sau của một ngôi nhà và vì thế, chúng
tôi phải đợi cho đến khi tôi chắc chắn là mọi người trong nhà đã đi ngủ.
"Đợi đây. Đừng đi đâu cả!" tôi dặn Amparo.
Không đợi câu trả lời, tôi lặng lẽ lao qua bãi trống rồi tay rút dao, tay nâng
then cài một chuồng gà gần nhất.
Tức khắc, bọn gà nháo nhác và kêu tướng lên, có đến bốn mươi dặm cũng
nghe thấy. Một con gà mái đỏ to đùng chạy về phía tôi và tôi cho nó một
nhát dao. Tôi lia trượt một con khác nhưng cũng tóm được một mái tơ
trắng.
Nhanh chóng, tôi nhét dao vào bao, tóm cẳng lũ gà, chạy như bay, và sụp
xuống cạnh Amparo ngay khi người nông dân bật cửa, ra khỏi nhà, chiếc áo
ngủ phần phật trong gió. Ông ta cầm cây súng trường và khi thấy cửa
chuồng gà mở toang, ông chạy ra đóng lại. Rồi ông chạy đến tận bờ ruộng,
gần chỗ chúng tôi.
"Gì thế?" tiếng đàn bà từ trong nhà.

"Con chồn khốn kiếp này lại mò lũ gà! Thế nào tôi cũng cho nó biết tay!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.