NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 108

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 19 & 20

Ngày thành đêm và đêm thành ngày làm cho chúng tôi mất hẳn dòng thời
gian khi ra khỏi triền đồi cuối cùng để bước vào sa mạc. Tôi láng máng cho
rằng phải đến ba tuần lễ kể từ khi chúng tôi rời trại, nhưng tôi cũng không
chắc lắm.

Lúc ấy khoảng hai giờ chiều, khi chúng tôi nhìn qua sa mạc tới triền đồi mà
phía bên kia là thảm xanh và thung lũng mầu mỡ của Estanza. Tôi thấy vài
chiếc xe thổ mộ trên đường và hiểu rằng chúng tôi không thể vượt sa mạc
vào ban ngày. Quá dễ lộ vì chẳng có chỗ để ẩn náu trong cái biển cát nóng
bỏng và phẳng lì này.

Tôi cố tính khoảng cách bằng mắt. Mèo Bự và tôi phải mất ba giờ đồng hồ
để vượt qua trên một chiếc xe ngựa. Có nghĩa là vào khoảng hai mươi dặm.
Nếu đi cả đêm, chúng tôi có thể qua được.

Tôi quay sang Amparo. Mặt nó đen xạm vì nắng và mớ tóc vàng óng ả của
nó như được hồ bột trắng, lông mày lông mi xám ngoét v gần như mất dạng
trên nền da đen. Hai má nó mỏng quẹt, tóp lại và tôi có thể thấy những đầu
xương mảnh dẻ của nó trồi ra cũng như nỗi sầu muộn đã kéo xệ hai bên
mép nó xuống. Tôi lấy một cái xương gà trong túi ra. Nó bỏ vào mồm,
chậm rãi mút mát, để cho nước miếng làm mềm xương trước khi nhai. Cả
Amparo cũng đã học được rất nhiều trong mấy tuần vừa qua.

Bao nhiêu lần trong ngày chúng tôi phải rời đường mà ẩn nấp. Hơn một
lần, suýt chạm trán với bọn lính tuần tiễu, nhưng giác quan thứ sáu của
chúng tôi đã phát triển để báo cho biết khi hiểm nguy đến gần. Tôi lại nhìn
sa mạc. "Chúng ta phải vượt trong đêm. Chúng ta phải tìm một chỗ để nghỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.