NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 109

cho đến tối".

Amparo gật đầu. Nó hiểu mà chẳng cần tôi phải giải thích. "Chúng mình
còn gì để ăn không?" Nó vừa mút xương vừa hỏi.

Tôi nhìn quanh. Đây không phải xứ sở để săn bắt. Cây cối thưa thớt, chỉ có
những bụi lúp xúp hình như chỉ mọc trong sa mạc. Thế có nghĩa là nước
cũng chẳng nhiều nhặn gì. "Nhưng gần đến Estanza rồi", tôi nói. "Ở đấy sẽ
có ối đồ ăn thức uống".

Nó lặng lẽ gật đầu. Tôi thấy nó nhìn xuống những chiếc xe chuyển động
trên đường." Tất cả bọn họ có ghét chúng mình không? Tất cả bọn họ có
giết chúng mình không?"
Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi của nó. "Mình không biết".
"Thế thì tại sao chúng mình cứ phải ẩn náu mãi?"
"Vì không biết họ nghĩ gì về chúng ta".
"Mẹ chết rồi", nó chợt nói, "cả những người khác nữa. Cả Roberto và
Eduardo. Vì thế mà chúng mình không trở lại được, phải không?" Tôi
không trả lời. "Cậu có thể nói cho mình nghe", nó lặng lẽ nói. "Mình sẽ
không khóc đâu".
Tôi gật đầu.
Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi. "Cả ba cũng chết à?"
"Không".
Nó nhìn xuống sa mạc. Rồi quay lại nhìn tôi. "Nếu ba chết", nó hỏi, "cậu có
lấy mình và chăm lo cho mình không?"
Tôi nhìn nó chằm chằm. Nó đứng đấy, gầy guộc và vô vọng làm sao. Hệt
như con cún khi nó không chắc tôi có cho nó khúc xương hay không. Tôi
nắm tay nó. Tôi cảm nhận sự ấm áp và niềm tin đặt trong tay tôi. "Em biết
là anh sẽ lấy em mà. Chúng ta đã thoả thuận điều này từ lâu rồi còn gì".
Nó mỉm cười. "Anh còn mẩu xương nào không?"
Tôi lấy đưa mẩu cuối cùng cho nó. "Đi thôi", tôi nói. "Tìm một bóng râm
rồi cố mà ngủ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.