NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 111

xuống và tôi lại phủ phục như cũ.
"Em khát quá!" Amparo nói.
"Nằm im, đừng nghĩ đến nước".
Tôi cảm nhận mồ hôi đang chảy ròng ròng trên lưng và háng. Tôi liếm môi.
Môi vừa khô vừa mặn. Tôi bỏ tấm khăn choàng ra. Bằng vào tầm nhìn của
tôi thì con đường trống trơn ở cả hai phía.
"Ổn rồi, ta đi thôi. Phủ tấm khăn choàng lên, đỡ nóng đấy".
Hơi nóng bốc lên từ con đường làm thành những vân sóng kỳ lạ trước mắt
chúng tôi. Hai chân tôi bắt đầu phồng giộp.
"Em khát quá, Dax".
"Chúng ta đi một quãng nữa rồi nghỉ".
Tôi có đi thêm nửa giờ. Cát nóng đến nỗi không dám thò chân bước tiếp
nữa. Lưỡi tôi khô cong và sưng tấy. Tôi cố giữ nước miếng trong miệng,
nhưng nó khô luôn.
"Đau quá, Dax ơi", Amparo bắt đầu khóc. "Mồm em đau quá".
Nó âm thầm thút thít. Đôi môi nó hẳn đang cần nước. Tôi rút dao, khứa
trên một đầu ngón tay. Máu trào ra.
"Khỉ thật!"
"Anh làm gì thế?" nó hỏi.
"Đứt tay". Tôi đẩy ngón tay về phía nó. "Mút đi".
Nó đưa ngón tay tôi vào mồm và mút. Một lát sau, nó nhìn lên. "Ổn chứ?"
Tôi nặn ngón tay, cố làm cho máu ứa ra. "Lần nữa cho chắc".
Nó lại mút. Lần này, khi tôi nhìn ngón tay mình, hai bờ vết thương trắng
bệch. "Ổn rồi".
"Tốt", nó nhấc mảnh chăn lên, nhìn ra. "Sắp tối rồi".
Ngày đã tàn và sức nóng đang từ giã thảm cát. Tôi vục dậy, quỳ trên hai
đầu gối, nhìn xuống con đường cắt qua các dãy núi. Ở bên kia là Estanza.
"Nếu đi suốt đêm thì sáng mai ta sẽ đến đó".
Amparo nhìn tôi. "Chúng ta không kiếm được nước uống à?"
"Từ đây đến Estanza chẳng có gì sất".
Nó đi vào vệ đường, ngồi xuống. "Em mệt lả rồi".
"Anh biết, Amparo". Tôi choàng tấm khăn choàng của tôi lên nó. "Cố ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.