NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 110

Đêm đó gió nổi muộn, vào lúc chúng tôi xuống đường để vượt sa mạc. Cả
hai đều run cầm cập vì những đợt gió lạnh quất vào. Tôi nhìn Amparo. "Em
không sao chứ?"

Nó gật đầu, quấn chặt áo quanh người và cúi thấp đầu xuống.
"Đợi đã" tôi nói, trải chiếc chăn dạ ra, lấy dao rạch đôi. Sau đêm nay, chúng
tôi chẳng cần đến nó nữa, bởi sẽ ở trang trại của ông Moncada. "Đây, dùng
nó như khăn choàng, quấn chặt vào".

Gió càng dữ dội hơn, thảng hoặc, như bốc cát ném vào mặt. Nhiều lần
chúng tôi loạng choạng ra khỏi con đường và lún sâu trong cát, thậm chí
không còn biết là mình đi về hướng nào nữa. Tôi cố nhìn các vì sao để định
hướng, nhưng chúng cũng đã bị che khuất. "Không nhìn thấy gì cả",
Amparo kêu lên. "Cát cứ đổ vào mắt em".

Tôi kéo tấm choàng lên trùm kín đầu nó, chỉ để một khe hở nhỏ ở phía
trước đủ để nhìn. "Ổn chứ?"
"Vâng".
Tôi cũng làm tương tự và ổn thật. Chúng tôi lại lao đi. Cổ tôi khô cứng.
Ngực tôi nổ lép bép hệt muối rang. Bỗng bầu trời như sáng lên. Thoạt tiên
mà một màu xám nhạt, rồi mặt trời nhô lên khỏi dãy núi phía sau. Nghĩa là
từ phía tây. Nghĩa là vào một lúc nào đó tron đêm, chúng tôi đã rẽ quanh và
đi lộn lại. Bây giờ thì chúng tôi đang ở giữa sa mạc, và giữa thanh thiên
bạch nhật. Xa xa, một xe thổ mộ đang đi tới.

Tôi nắm tay Amparo, chạy vội ra khỏi con đường . Song bốn xung quanh
phẳng lì, chẳng có chỗ nào để ẩn náu cả. Tôi bảo Amapro nằm xuống và
mình cũng dán người trên cát cạnh nó. Tôi kéo hai tấm khăn choàng, trùm
lên đầu cả hai. Có lẽ trông nó cũng giống như cát và có thể lừa được người
qua lại.

Tôi nghe tiếng lọc cọc của bánh xe. Nó đã đi qua. Song một chiếc khác lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.