NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 113

Tôi thét lên điên dại. "Mèo Bự! Tao không chết như những người khác. Tao
sẽ giết mày! Tao sẽ cắt dái mày và nhét vào cái mồm dối trá của mày!"
"Không! Dax! Không!"
"Đồ phản bội!" tôi bước thêm một bước về phía hắn, nhưng có điều gì đó
không ổn với sàn nhà. Nó cứ bồng bềnh như biển ở Curatu vậy, nơi mà tôi
đã có lần đến cùng với bố. "Đồ phản bội!"
"Dax!"
Nhưng đây là một giọng khác. Giọng mà tôi không thể nào quên, mặc dù đã
hơn hai năm nay tôi chẳng được nghe. Tôi nhìn qua Mèo Bự đến cửa bếp,
nơi bố tôi đang đứng. Nhưng rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Tôi cho là
mình đã mất trí. Bố tôi cũng mặc đồng phục quân đội.
"Bố!" tôi kêu lên, bước một bước về phía ông, nhưng bỗng nhớ đến Mèo
Bự, cơn giận dữ một lần nữa trào lên trong tôi. Tôi thét lên. "Tao sẽ giết
mày! Tao sẽ giết mày!"
Tôi vung tay để phóng dao vào cổ hắn, nhưng mặt trời làm loá mắt tôi. Tôi
chớp mắt rồi bỗng mọi thứ đều nhạt nhoà. Con dao tuột khỏi tay, và tôi gục
xuống và hai cánh tay đỡ lấy tôi…
Tôi thấy tối sầm, nhưng lại nghĩ: làm sao có thể là đêm được khi mà bình
minh vừa mới bắt đầu?
Rồi từ vùng tối này, tôi nghe giọng bố tôi. Giọng nói ẩn chứa yêu thương.
Đau đớn. Và cả sầu muộn nữa. "Con, con trai, ta đã làm gì để con đến nông
nỗi này?"
Bóng đêm mới nhân từ làm so khi nó buông phủ xuống tôi.

Chương 20
Ông già vận chiếc áo choàng đen ngả người trên ghế bành, đan những ngón
tay vào nhau một cách vô tư trong khi đợi câu trả lời của tôi. Cặp mắt đen
của ông long lanh sau cặp kính.
"Thưa thầy, con sẽ cố gắng hơn nữa ạ", tôi nói.
"Ta hy vọng như vậy, Diogenes", nhưng giọng ông thiếu hẳn sự tin tưởng
như giọng tôi.
Trường học chỉ giản dị không phải là chỗ của tôi. Cái đều đặn và buồn tẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.