NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 181

Dax, rồi nó vụt ra cửa. "Tồi quá phải không, Dax?"
Dax không trả lời, lại cảm nhận cái âm thanh thầm lặng của tiếng cười đầy
bí ẩn của nó. "Anh cho là em cũng dễ dãi như đứa con gái của gã chăn ngựa
à?"
Rồi nó bỏ đi. Dax giận sôi lên khi đến vòi nước. Sergei sẽ chết ngất vì cười
nếu như nó biết được điều gì đã xảy ra.
Cơn giận càng sôi sục. Dax lau người qua quýt rồi ra ngoài, đứng lặng nhìn
ngôi nhà rồi cười nhạt. Cannes chỉ cách có nửa dặm. Phải có đám con gái ở
đấy chứ. Chắc chắn là như vậy.
Một bóng đen bỗng sóng bước với Dax. "Cậu đi đâu đấy?"
"Có phải cậu đi ở ngoài nhà bể bơi không?" Dax cáu kỉnh hỏi.
Mèo Bự cười. "Đúng ra cậu phải khá hơn chứ. Thế cu tưởng nếu là trưởng
thì cậu nghe được à?"
"Thế thì ai?"
"Bố cậu".
"Bố tôi?" Cơn giận biến mất. "Bố có biết tôi ở trong không?"
"Biết. Vì vậy mà tớ ở đây. Ông muốn gặp cậu ngay".
Dax lặng lẽ theo Mèo Bự trở lại nhà. Cha Dax nhìn lên khi nó bước vào.
"Con làm cái gì với con bé ấy ở trong nhà bể bơi?" ông hỏi với giọng thì
thầm đầy gay gắt.
Dax nhìn cha chằm chằm. Đây là một trong rất ít khi nó thấy ông giận đến
thê". Nó không trả lời.
"Con điên à?" cha nó như phát điên lên. "Con có biết điều gì sẽ xảy ra nếu
con bị tóm cùng con bé không? con cho là Nam tước sẽ sẵn sàng cho một
kẻ chiếm đoạt con gái ông ta vay tiền à?"
Dax vẫn lặng thinh.
Cha nó ngồi sụp xuống chiếc ghế. "Sẽ mất hết. Toàn bộ cuộc thương thuyết
sẽ đổ sụp. Tất cả những gì mà chúng ta đã tranh đấu, đã đổ máu sẽ mất hết.
Mà tất cả chỉ vì sự ngu xuẩn của con".
Dax nhìn cha, và lần đầu tiên nó thấy bàn tay ông run rẩy, những nếp nhăn
của tuổi tác và sự suy nhược trên nét mặt ông. Nó bước đến bên ông. "Con
xin lỗi bố", nó nhỏ nhẹ, "nhưng không có gì đâu ạ. Con không đụng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.