NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 183

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 9 & 10

Không hề đau đớn gì, mặc dù Jaime Xenos biết là mình đang chết. Ông
nhìn lên cặp mắt của vị linh mục. Có nhiều điều ông muốn giải thích.
Nhưng những từ chỉ loáng qua óc ông mà không tìm ra đầu lưỡi được.

Ông mệt. Ông chưa từng cảm thấy mệt đến thế bao giờ. Ông quay đầu trên
gối rồi nhắm mắt. Giọng đều đều của linh mục tan đi. Có thể ông sẽ tìm lại
được tiếng nói sau khi ông nghỉ ngơi. Không hề có sợ hãi. Chỉ có nỗi buồn
trĩu nặng. Còn quá nhiều việc phải làm , còn quá nhiều việc ông có thể làm.
Nhưng giờ thì đã hết. Thời gian đang tiến đến điểm dừng.

Dax. Từ này như cháy bỏng trong đầu ông. Chỉ một từ thôi. Dax. Nó còn
trẻ quá. Và quá sống động. Còn quá nhiều điều ông chưa kịp dạy nó. Còn
quá nhiều điều thằng bé cần được biết. Cuộc đời không thể chỉ giải quyết
bằng năng lực gân bắp của tuổi trẻ. Ông muốn nói với nó như vậy. Và
nhiều nữa. Nhưng đã quá muộn.
Đã quá muộn. Ông thiếp đi.
Dax đến bên. "Ông ấy đang ngủ", bác sĩ nói. "Thế là tốt".
Dax theo bác sĩ ra ngoài, để linh mục ở lại với cha. Mèo Bự đang chờ ngoài
cửa. "Ông cụ thế nào?"
"Vẫn thế". Dax lắc đầu. Nó quay sang bác sĩ. "Bao giờ?..."
"Đêm nay. Có thể là sáng mai. Chẳng ai nói trước được".
"Không có khả năng gì à?"
"Bao giờ cũng có khả năng nào đó", bác sĩ nói, dù biết rằng nói vậy cũng
như không.
Marcel lên cầu thang. "Phóng viên tờ Paris buổi tối gọi đến".
"Bảo là không có tin tức gì cả".
"Nhưng họ không hỏi chuyện ấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.