NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 184

Dax nhìn anh. "Thế thì là cái gì?"
Marcel tránh nhìn Dax. "Họ muốn biết là anh có tiếp tục chơii polo không".
Mặt Dax sa sầm. Nó giận giữ, nắm chặt tay. "Họ chỉ phải nghĩ có thế thôi
à? Một con người vĩ đại đang chết mà họ chỉ lo về cái trò chơi ngu xuẩn
của họ thôi à?"
Nó chợt nhớ cánh nhà báo đã gán cho nó cái tên "Thằng Rợ". Đấy là khi nó
đã cho hai cầu thủ Ý hôn đất và một trong hai đã bị thương nặng, phải đi
bệnh viện.
Sau đó, họ bu lấy nó mà hỏi lia lịa "Anh nghĩ thế nào về hai cầu thủ bị
thương?"
"Xui", nó hờ hững trả lời. "Đây là môn chơi không dành cho những người
không giữ được yên ngựa".
"Như thế anh không quan tâm lắm đến những gì đã xảy ra cho họ?"
Dax nhìn tay nhà báo. "Tại sao?" nó hỏi. "Chuyện tương tự cũng có thể xảy
ra với tôi mỗi lần tôi ra sân".
"Nhưng lại không xảy ra với anh", nhà báo khác nói. "Mà hình như bao giờ
cũng xảy ra với ai đó bên đối thủ".
Giọng Dax trở nên lạnh lùng. "Thế là nghĩa gì?"
"Hình như rất là lạ", nhà báo tiếp tục. "Là anh luôn luôn dính líu vào một
tai nạn khi đội đối thủ sắp làm bàn. Mà họ thì luôn bị đau, chứ không phải
anh".
"Ông định nói là tôi cố tình làm cho họ thương tổn à?"
"Không." nhà báo ngập ngừng. "Nhưng…"
"Tôi chơi để thắng", Dax ngắt lời. "Và thế có nghĩa là không để cho đối thủ
làm bàn nếu tôi có thể cản họ. Tôi không chịu trách nhiệm về thuật khiển
ngựa của những cầu thủ khác".
"Còn tinh thần thượng võ?"
"Thượng võ là từ của cánh thất bại. Tôi chỉ thích thắng".
"Thậm chí phải giết ai đó để thắng?" nhà báo đầu tiên hỏi.
"Thậm chí phải giết cả chính mình", Dax đốp lại.
"Nhưng đây là một trò chơi" nhà báo nói với giọng hãi hùng "không phải
trận mạc".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.