NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 186

Con ngựa đứng đấy, run rẩy, thở dốc khi Dax vỗ về nó. "Lần trước bọn
mình lừa được chúng, phải không?"

Mèo Bự vào sân với một con ngựa khác. Có tiếng vỗ tay rời rạc khi nó trèo
lên yên. Nó đưa tay lên vành mũ, chào một cách giễu cợt và đám đông sôi
lên trong tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Ngỡ ngàng, nó cưỡi ngựa bên Sergei. "Tớ không hiểu".
"Đừng cố", Sergei cười. "Cậu là một người hùng rồi".
Báo chí cũng nhận ra điều này và đến cuối năm thì họ ép nó chơi cho đội
tuyển Pháp. Nó trở thành cầu thủ trẻ nhất không tiền khoáng hậu trên sân
dám chấp tám bàn. Đúng vào lúc chỉ cách sinh nhật lần thứ mười tám của
nó một tháng.

Nhưng giờ đây tất cả mới trống rỗng làm sao, khi Dax chứng kiến cha mình
đang qua đời. Tất cả. Tất cả những hoạch quan trọng. Nó nhớ một đêm cuối
học kỳ ở trường. Ba đứa chung phòng. Nó ngả người trên ghế, chân gác lên
bàn. "Cậu thấy thế nào, chuyện thi cử ấy, Sergei?"
Khuôn mặt điển trai của Sergei sa sầm xuống. "Tớ không biết. Bài thi cuối
cùng hóc búa quá".

Dax gật đầu. Nó nhìn Robert, mặc dù chẳng cần phải hỏi. Ba năm liền,
Robert đứng đầu lớp. Nó đã bắt đầu đóng gói sách vở. "Cậu thấy thế nào?"
Robert nhún vai. "Nhẹ cả người", nó nói thận trọng. "Song vẫn buồn". Nó
nhìn quanh phòng. "Tớ không thích rời chỗ này".
"Cứt!" Sergei nổ vang. "Tớ rất mừng là được xéo!"
Dax mỉm cười. "Kế hoạch của cậu thế nào?"
"Kế hoạch gì? đối với tớ sẽ chẳng còn đi học mà không mất tiền nữa.
Chẳng có học bổng học biếc gì nữa. Tớ đoán vì họ cho là cộng sản sẽ vĩnh
viễn cầm quyền, vậy thì ai còn cần một thằng Bạch Nga nữa?"
"Thế thì cậu sẽ làm gì?" Robert hỏi.
"Làm cái gì cơ?" Sergei nhăn mặt. "Tớ có thể làm cái quái gì chứ? Kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.