NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 187

một việc như bố tớ ấy à? Làm một tay gác cửa à?"
"Thì cậu cũng phải làm một cái gì chứ" Robert nói.
"Có thể tớ cũng đến Harvard như cậu", Sergei khôi hài. "Hoặc là cùng với
Dax ở Sandhurst. Nhưng ai là người tiến cử tớ? Bố tớ ấy à, vị tướng ấy à?"
Robert lặng thinh. Sergei nhìn nó một lát rồi xin lỗi, giọng dịu hơn. "Tớ
không có ý định nhảm nhí đâu".
"Không sao" Robert thấp giọng, trả lời.
"Thực ra, tớ cũng đã quyết định làm gì rồi" Sergei nói, giọng phấn chấn.
"Thật à?"
"Sẽ lấy một mụ Mỹ giàu có. Hình như họ ưng các hoàng tử".
Dax cười. "Nhưng cậu có phải là hoàng tử đâu. Bố cậu là một Bá tước cơ
mà?"
"Thế thì khác nhau cái quái gì chứ?" Sergei hỏi. "Đối với họ, một tước
hiệu là một tước hiệu. Cậu có nhớ con mụ ở bữa tiệc tối nọ không? Khi tớ
lôi thằng cu ra, mụ nhìn rồi nói viết giọng kính nể. Tôi chưa thấy cái này ở
người hoàng phái bao giờ "
"Trông có khác gì không?" Tớ hỏi. Mụ vênh mặt lên.
"Ồ có chứ, tôi biết sự khác biệt ngay mà. Đầu nó mầu mận chín. Màu đỏ tía
là của hoàng gia".
Khi trận cười dịu xuống, Robert quay sang hỏi Dax. "Thế còn cậu?"
"Tớ đoán là Sandhurst" nó nói. "Tớ được giấy gọi, vả lại bố tớ vẫn muốn
thế".
"Tớ cho đó là điều tệ hại nhất" Robert cáu bẳn. "Lý do duy nhất để họ cho
cậu một giấy gọi là vì muốn cậu chơi polo cho họ".
"Thế thì có gì khác?" Sergei hỏi. "Tớ chỉ muốn họ cũng cho tớ".
"Tớ cá là ông bác tớ đã thu xếp việc này" Robert nói. "Tớ thấy cái cách ông
ấy xem cậu chơi, khi đến dự trận đấu năm ngoái ấy".
"Bố tớ nghĩ rằng như thế cũng có thể giúp cho quan hệ giữa Anh quốc và
Corteguay. Cuối cùng thì nước mình đã có thể có hãng vận tải biển ấy".
"Chỉ có những con tàu là không bao giờ đến cả. Hình như tay cờ bạc người
Hy Lạp đã cho người Anh thuê những con tàu của ông ta trước khi ông ta
được biết về thoả thuận với Corteguay".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.