NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 189

"Tôi hy vọng là như thế", ông lãnh sự đổi chủ đề. "Macao có trả lời gì về
đoàn tàu không?"
"Chưa ạ".
"Tôi không thích thế. Tôi nghe nói người Anh nóng lòng muốn đoàn tàu ra
khơi. Vậy mà nó vẫ nằm ì ở cảng. Và vẫn lặng thinh".
"Những chuyện này cũng mất thời gian".
"Bao nhiêu? Đã một tháng trôi qua kể từ khi Ngài Robert hứa xúc tiến mọi
việc ở London. Người Anh có thể có tất cả thời gian trên đời này. Còn
chúng ta thì không".
"Bức thư cuối cùng của Ngài Robert có nói rằng ngài đang gắng hết sức".
"Nhưng ông ta có làm thế không?" giọng ông lãnh sự pha sự giễu cợt.
"Một nửa tiền đầu tư là của ông ấy trong hợp đồng thương thuyền mà Nam
tước đã đưa ra".
"Và ông ta cũng đồng thời là giám đốc của nhiều hãng tàu biển Anh quốc".
"Hai triệu rưỡi đô la là một khoản lớn, không thể mất được ạ".
"Ông ấy sẽ mất nhiều hơn, nếu như người Anh mất quyền cấm vận hàng
của chúng ta".
Người thư ký không trả lời.
Cha Dax tựa người trên ghế một cách mệt mỏi. "Đôi lúc, tôi cứ nghĩ mình
không phải là người để làm công việc này. Nó vượt quá sức tôi. Nó quá
vòng ov với đầy thủ đoạn. Chẳng có ai nói điều mà họ thực lòng cả".
Marcel hiểu. Ông lãnh sự sút đi trông thấy và quá mong manh. Thân hình
một thời đồ sộ của ông, nay chỉ còn là gầy yếu. Lại còn chiếc gậy. Đấy
chẳng phải là hình ảnh của một nhà ngoại giao, như ông lãnh sự đã nhận
xét một cách tự trào. Hơn nữa, ông lại trúng cảm lạnh mà lẽ ra ông phải
nằm nghỉ.
"Tốt hơn hết là chúng ta gửi một thư nữa cho tổng thống", ông lãnh sự tiếp.
"Tôi sẽ cập nhật tin tức cho ông ấy. Có thể ông ấy sẽ thay đổi ý định về
việc để Dax theo học một trường ở Anh".
Với nhiều ý nghĩ lẫn lộn trong đầu, Dax cưỡi ngựa ra sân đấu của Anh
quốc. Đây có thể là lần cuối cùng nó khoác áo tam tài của Pháp. Sang năm,
nó sẽ chơi cho Sandhurst và người Anh. Ngài Robert và hai cô con gái ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.