NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 190

trên khán đài. Hai con bé thấy nó, vẫy tay. Nó vẫy lại.
Sergei cười. "Thế là xong rồi đấy. Cậu sẽ chơi em nào trước?"
Dax cả cười. "Cậu điên à? Tớ đã lãnh đủ vì con bé Caroline rồi. Bố tớ có
thể giết tớ".
"Con bé tóc vàng nom có vẻ đáng để chết đấy. Tớ có thể thấy nó mới nhìn
cậu thôi mà háng đã ướt rồi".
Tiếng còi nổi. Đội Anh đã ra sân. "Nào" Sergei nói. "Đi gặp đồng đội tương
lai của cậu đi. Và dạy cho chúng nó biết môn này phải thực sự chơi như thế
nào".
Bữa tiệc đêm đó tổ chức tại nhà ở London của Ngài Robert. Đội Anh chơi
hay và không thể tưởng tượng được là họ lại thua. Ngay cả Dax cũng công
nhận họ là các tay thể thao cừ.
Giờ thì Dax đang đứng một mình, gần những cánh cửa khổng lồ kiểu Pháp
dẫn ra vườn, xem các cặp đang nhảy.
Sergei nháy Dax khi nó nhảy vòng qua cùng một cô tóc vàng khá cao. Dax
không thể không phì cười. Nó hiểu ý nghĩa của cái nháy mắt ấy. Sergei đã
chọn được con bồ câu để qua đêm.
"Vui chứ?"
Dax nhìn quanh và thấy Ngài Robert đang đứng kế bên.
"Cảm ơn ngài, vui ạ".
Ngài Robert mỉm cười. "Tôi nghĩ là cậu sẽ thích ở đây. Có thể chúng tôi
không rành kiểu Pháp, nhưng chúng tôi cố gắng để được dễ chịu".
Dax bắt đầu khoái lối nói khiêm nhường của người Anh. Nó nhìn quanh, và
chưa từng thấy ngôi nhà nào sang trọng hơn. Ngay cả ngôi nhà ở Paris của
Nam tước cũng không thể so với nhà này. "Thưa ngài, không ai có thể đòi
hỏi hơn được. Ngài đã không bỏ qua từng chi tiết".
"Trong thời gian ở Sandhurst, anh phải coi đây là nhà mình. Tôi đã bảo
người hầu dành cho anh một phòng lớn và chúng tôi cũng muốn anh nghỉ
cuối tuần cùng chúng tôi ở nông thôn".
"Xin cảm ơn ngài. Cháu không biết nói gì hơn".
"Thì khỏi nói. Cứ thoải mái như ở nhà vậy". Ông nhìn Dax. "Sáng nay, tôi
nhận được thư của cha anh".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.