NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 185

"Làm sao ông biết được?" Dax hỏi. "Đã bao giờ ông ra sân với những con
ngựa nặng hàng ngàn bảng rượt đuổi ông chưa? Cứ thử một lần đi. Ông sẽ
thay đổi ý kiến đấy".
Nó còn nhớ tối hôm đó, khi đang ăn tối thì chuông điện thoại reo. Đấy là
một trong các nhà báo đã phỏng vấn nó vào buổi chiều. "Anh có biết cầu
thủ người Ý mới chết trong bệnh viện không?"
"Không".
"Chỉ thế thôi à? Thậm chí không phải là anh đã rất tiếc à?"
Dax bỗng nổi xung. "Thế thì được cái gì? Lời nói của tôi có làm cho anh ta
sống lại được không?" Nó dập ống nghe xuống.
Thật là lạ, nó nhớ lại tất cả những điều này vào thời điểm cha nó đang qua
đời. Không gì có thể thay đổi được nữa. Dù nó có vội vã rời London trở về
sau trận đấu Anh-Pháp. Dù nó có mang tin tức về hợp đồng vận tải biển, là
điều mang ý nghĩa lớn lao nhất đối với cha nó. Không, tất cả đều đã quá
muộn.
Thay đổi duy nhất là đám đông công chúng. Ghế trên khán đài đã được bán
hết cho cả trận đấu sau và khi Dax cưỡi ngựa ra sân thì khán đài như sôi
lên. Nó nhìn đầy ngạc nhiên rồi liếc sang Sergei đang trên lưng ngựa bên
nó.

Sergei cười. "Cậu là ngôi sao. Tất cả đến đây để thấy cậu".
Dax nhìn đám đông. Họ trố mắt nhìn nó với thứ chờ đợi đầy bí ẩn. Nó cảm
nhận một luồng lạnh thấu dọc sống lưng. "Họ đến để xem tớ giết một ai
đó…"
Tay người Nga cười toe toét. "Hoặc bị giết".

Họ như thoả mãn. Vào cuối hiệp bốn, có một đống người, ngựa ở giữa sân,
ba con ngựa nằm chổng kềnh, với Dax ở giữa. Không có âm thanh gì khi
hai con kia đứng lên và bắt đầu đi ra khỏi sân. Nhưng một âm hưởng rì rào
cứ lớn dần khi Dax đứng lên. Một thoáng ngạc nhiên, nó liếc lên họ rồi vội
đến đỡ ngựa của nó dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.