NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 196

thì Dax đang bình lặng ngồi đọc báo.
Hai đứa giống nhau như sinh đôi, mặc dù không phải. Con chị Enid mười
tám và Mavis, con em, kém một tuổi. "Thấy không, em đã bảo là tối nay
anh ấy đến mà", một đứa nói.
Dax cầm tay nó. "Chào Enid".
Nó cười. "Em là Mavis".
Dax tủm tỉm. "Tôi sẽ không thể nào phân biệt được hai cô".
"Bố mẹ đến chưa?"
Dax lắc đầu. "Chưa. Ông quản gia bảo là ngày mai ông bà mới về".
"Hay lắm" Enid nói. "Thế thì tối nay ba chúng ta có cả một ngôi nhà".
"Chúng ta sẽ có một tiệc riêng của mình" Mavis nói thêm. Nó nhìn chị.
"Chúng mình có thể kêu ai đến nữa nhỉ?"
"Để làm gì?" Enid nhìn Dax. "Em cho là ba chúng ta cũng có nổi một đêm
hết sẩy rồi".
"Tiệc tùng?" Dax cười. "Đấy là tất cả những gì các cô nghĩ à? Tôi thì quá
mệt và chỉ còn nghĩ được một điều là tắm nước nóng rồi ngủ một giấc ngon
lành đến sáng".
"Lúc nào anh cũng phải nghiêm chỉnh thế à? Anh không bao giờ nghĩ về
vui chơi à?"
"Mai, ngày mai tôi sẽ nghĩ về việc vui chơi".
Nó ngả người xuống chiếc bồn cẩm thạch khổng lồ rồi nhắm mắt. Hơi nước
bốc lên đầy mặt làm nó thư giãn hẳn. Bỗng nó nghe thấy những âm thanh lí
nhí. Nó mở mắt, nhìn ra phía cửa về phòng mình. Không có ai. Nhưng âm
thanh lại xuất hiện. Biểu hiện bối rối thoáng qua mặt nó.
Bất thình lình, cửa bật mở và hai chị em đứng đấy, cùng với luồng gió lạnh
thổi từ dãy hành lang trống không phía sau hai đứa.
"lạy Chúa, đóng cái cửa chết tiệt ấy lại!" Dax la lên, giơ tay túm chiếc khăn
bông. "Các cô muốn tôi chết cóng à?"
Nhưng Mavis nhanh hơn, nó lôi chiếc khăn bông ra trước khi Dax túm
được rồi cười ngặt nghẽo trong khi Enid đóng cửa lại. Dax trân trân nhìn
hai đứa, cố che thân bằng hai tay. Một lát sau thì cũng đành buông xuôi.
Hai đứa vẫn ngặt nghẽo cười. "Có gì vui đâu? Bồn tắm của các cô hỏng à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.