NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 194

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 11 & 12

Khoảng hơn bảy giờ tối hôm sau, Dax ra khỏi taxi trước toà nhà ở nông
thôn của Ngài Robert.
"xin chào ông", người quản gia mở cửa, xách vali cho Dax. Ngôi nhà vắng
lặng kỳ lạ, so với số người được mời mà nó biết.
"Mọi người đâu cả rồi?"
"Ông là người đầu tiên ạ. Các tiểu thư sẽ đến vào lúc mười giờ. Ngày mai
ngài Robert sẽ về cùng với khách ạ".
Ông ta mở cửa phòng cho Dax rồi đặt vali xuống. "Ông có muốn tôi dỡ đồ
cho ông không?"
"Không, cảm ơn. Tôi tự lo. Cũng chẳng có gì mấy".
"Thưa ông, ông muốn ăn tối vào lúc mấy giờ?"
Bỗng Dax thấy đói. "Tôi chỉ cần tắm một cái. Tám giờ là vừa".

Nó ăn nhanh và ngấu nghiến, nửa tiếng là xong bữa. "Radio trong phòng
làm việc của ông chủ", người quản gia thông báo. "Cả báo chí nữa".

Dax gật đầu. Nó bật radio, ngồi tụt vào chiếc ghế bành bọc da mềm mại.
Rồi nó đến bên bàn, cầm báo lên. Một lá thư để ngỏ rơi xuống sàn. Nó trễ
nải nhặt lên, đặt lại trên bàn thì chợt nhận ra thư viết bằng tiếng Tây Ban
Nha. Vì để ngỏ nên nó hờ hững liếc qua, nhưng chữ ký cuối thư đã bắt mắt
nó.
Ramirez. Chỉ có thế thôi cũng đủ để nó đọc tất cả.
"Một lần nữa tôi mong muốn được chúc mừng ông vì tầm nhìn xa trông
rộng của ông trong việc giành bốn chiếc thương thuyền Nhật Bản và vì vậy,
không để chúng rơi vào tay kẻ thù của chúng ta. Thông tin tôi nhận được từ
đồng bào tôi ở nhà cho thấy chính phủ đang phải chịu đựng những áp lực
cực hạn nên phải tìm kiếm sự cứu viện tức thời".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.