NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 200

"Cậu ấy ổn mà, biết cách giữ mồm giữ miệng. Em cũng biết cậu ấy. Sergei.
Cậu người Nga cùng chơi polo trong đội Pháp với anh".
"Thế thì hết sẩy". Nó cười. "Bao giờ các anh đến?"
"Đêm thứ hai, nếu các em không bận gì".

Gần trưa hôm ấy, trước khi mọi người đến, Dax xuống làng, gọi điện cho
Sergei trong khách sạn ở London. Như một phần thưởng vì đã thắng, toàn
đội được ở lại. Sergei thì chẳng phải sợ là không đến. Vì nó chỉ chờ có thế.

Chương 12
Ngài Robert nhìn xuống những chiếc ảnh đặt trên bàn. Biểu cảm trên mặt
chẳng hề thay đổi khi ông nhìn lên. "Anh có thể vào tù vì chuyện này đấy,
biết không?"
Dax vẫn bình thản. Nó biết là Ngài Robert nói phét. Căn phòng ắng lặng,
chỉ có tiếng rì rầm của thương trường thấm qua những bức tường từ khu
ngân hàng ở bên ngoài.
Sergei đã nói gần như tương tự khi Dax bật mí ý đồ với nó trong khách sạn
ở Brighton, nhưng Dax cả cười. "Vì sao? Thế cậu cho là Ngài Robert thích
quảng bá ầm lên à? Đừng quên là chính các con gái yêu của ngài dính vào
chuyện này".
"Tớ chỉ muốn mặt tớ đừng chềnh ềnh ra ở trong ảnh mà thôi" Sergei nói,
ngầm thoả thuận.
"Tớ có cần cái mặt cậu đâu" Dax trả tiền bữa trưa rồi đứng lên. "Đi thôi.
Chúng mình còn phải mua một cái máy ảnh và mấy cuộn phim nữa".
"Tốt nhất là mua cả đồ phóng nữa. Cậu không thể đưa phim ra một tiệm ở
đầu phố để in tráng được. Nhưng nếu bọn con gái không khoái kiểu này thì
sao?"
"Khi bọn nó đã uống đủ thì sẽ làm tuốt", Dax quả quyết, và nó đã đúng.
Ngài Robert xếp đống ảnh lại, đặt thành một chồng gọn ghẽ trước mặt.
"Anh lấy bao nhiêu?"
"Không ạ" Dax trả lời. "Ảnh thuộc về ngài ạ".
Chủ nhà băng nhìn Dax một thoáng. "Thế còn phim?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.