NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 239

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 19 & 20

Marcel ngồi sau bàn, xem xét người Mỹ. Ông ta cao lớn, mặt đỏ, cặp mắt
xanh và đanh thép. Marcel liếc xuống tấm danh thiếp.
JOHN HADLEY
Phó chủ tịch
Cty Vận tải biển Hoa Kỳ
Rồi lại nhìn ông ta. "Chúng tôi có thể giúp gì ông?"
Hadley nói toạc ra. "Tôi đến kiếm tàu, mà ông thì đang có cả đống".
Marcel làm một cử chỉ khiêm nhường. "Không phải là tất cả".
"Tất nhiên", Hadley chấp nhận một cách châm biếm. "Chỉ những con tàu
còn đi biển được thôi". Ông ta nhô người lên. "Tôi được phép gửi ông một
món lời khá, nếu ông bán cho chúng tôi".
Marcel mỉm cười. "Thật là hay, nhưng tôi lại chưa định bán".
"Vậy ông giữ để làm gì? Ông vẫn chưa đạt được thoả thuận về việc thuê
mướn mà. Và chắc chắn là ông không giữ để ăn".
Marcel nghiêm chỉnh trở lại. Rõ ràng là người Mỹ đã đầy đủ thông tin. "Họ
sẽ thuê tàu".
"Tôi nghe nói là không. Tôi còn nghe nói họ đã đề nghị người Nhật mua
những con tàu này sau khi đẩy ông vào cảnh chết đói".
Marcel nhìn Hadley chằm chằm. Té ra đấy chính là lý do mà họ quá chậm
trả lời. "Họ sẽ không làm cho tôi chết đói được. " anh nói, có phần tự tin
hơn cả cảm nhận. "Tôi sẽ tìm hàng".
"Bằng cách nào?" Người Mỹ hỏi. "Ở Macao này hả?"
Đúng thế. Chỉ có những chuyến hàng nhỏ nhoi đến đây. Những tàu hàng
lớn thì đi đâu đó. Có một câu cửa miệng ở ngoài bến . "Hàng lậu mà còn
mắc thì ai là người mua?" Marcel hít một hơi dài. "Tôi có các đại lý ở Hong
Kong".
"Đại lý nào?" Hadley mai mỉa. "Nếu như ông không làm ăn với người Hy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.