NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 240

Lạp mà ông từng có. Người Nhật sẽ lấy lại tàu của họ trong vòng hai
tháng".
"Vậy sao ông không gặp họ?"
Hadley mỉm cười. "Bởi vì chúng tôi muốn chắc chắn có những con tàu này.
Tôi thà làm một thoả thuận mua bán hạng bét với ông để có tàu còn hơn là
thử vận với người Nhật".
"Ông rất thẳng thắn".
"Đấy là cách duy nhất để làm doanh nghiệp. Sếp của tôi không đủ kiên
nhẫn với những mưu toan vòng vo. Ông ấy cứ nhắm thẳng những gì mình
muốn".
Marcel gật đầu. Anh biết tiếng người chủ hãng Vận tải biển Hoa Kỳ. Một
người Ireland nghèo ở Boston, từng vật lộn để nắm giữ nhiều công ty và đã
thu về một lợi tức khổng lồ. Tính tàn bạo và quyết đoán đã làm cho hãng
tàu của ông gần như là độc quyền đi về Nam Mỹ.
Marcel cố nhớ những điều mà anh từng nghe về Jaimes Hadley. Vài năm
gần đây người ta nói rằng ông ta đã ngả nhiều về phía chính trị, trở thành
một nhân vật quan trọng trong chính đảng, mà đảng này vừa mới bầu
Rooservelt nhiệm kỳ thứ hai và cũng có lời đồn là tổng thống có thể bổ
nhiệm ông ta một chức đại sứ. Thực ra, ông ta đã đại diện cho đất nước
trong nhiều cuộc thương thuyết ngoại giao quan trọng, nơi mà ông ta chỉ
thành công trong việc tạo ấn tượng về sự thô tục. Nhưng giờ đây, ông ta đã
có hai con trai và một gia đình lớn ở Harvard, và cũng có đồn đại rằng ông
ta ít nhiều mềm tính đi. Cũng giống như cảnh giàu mới, ông ta bắt đầu nghĩ
đến việc bước vào một thế giới mà tiền ngự trị lên tất cả. Thế giới của
quyền uy.
Bỗng một điều loé lên trong Marcel: người ngồi trước mặt anh trùng tên
với chủ hãng tàu. Anh lại cầm tấm danh thiếp. "Các ông có quan hệ…"
Người Mỹ gật đầu. "Chúng tôi là anh em con chú con bác".
"Ra vậy".
Hadley chờ, thấy Marcel im lặng, bèn hỏi "Vậy là ông quyết định không
bán tàu?"
Marcel gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.