NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 245

"Cái quái gì thế?" nàng không trả lời. "Được, nếu em không nói cho anh
biết thì anh tự tìm hiểu vậy".
Bỗng nhiên tất cả vợ anh đều xuất hiện trong phòng. Tất cả đều khóc. Sen
Ngọc nhìn họ và không chịu đựng nổi, nàng cũng khóc theo.
Ngỡ ngàng, anh nhìn từ người nọ đến người kia. "Có ai nói cho tôi nghe
chuyện gì đây không?"
Nghe vậy, các cô vợ kia càng khóc to hơn. Sen Ngọc thụp xuống chân anh.
"Tối nay anh đừng đến casino. Đừng ra khỏi nhà".
"Tại sao không?" anh bẳn gắt hỏi. "Các cô bị quỷ ám rồi sao?"
"Nhà Đường Minh bắn tin là anh sẽ chết".
"Cái gì?" anh ngờ vực. "Làm sao các cô biết?"
"Cái này" Sen Ngọc đứng dậy, lấy chiếc hộp từ trong tủ rồi mở ra. Hộp
đựng toàn lụa trắng.
"Cái gì thế?"
"Đủ lụa để may bốn bộ đồ tang. Đấy là phong tục của nhà Tống để người
vợ bình tĩnh bắt đầu cuộc đời goá bụa".
"Em nhận được cái này bao giờ?"
"Chiều nay. Một người hầu từ nhà Đường Minh đến, để ở cửa nhà ta".
Một hãi hùng lạnh toát trong anh. "Anh sẽ phải ra ngoài. Anh sẽ đến cảnh
sát".
"Thì được cái gì?" Sen Ngọc hỏi. "Anh sẽ chết trước khi đến đấy. Họ đã
cho người rình quanh nhà rồi".
"khi anh về, không có ai ở ngoài cả".
"Họ ẩn nấp chứ. Đến mà xem".
Anh theo nàng đến một cửa sổ, nàng hé màn cửa, anh ghé mắt nhìn ra. Một
người đàn ông đứng bên kia đường, một người khác đang tựa cột đèn. Anh
buông tấm màn cửa. "Anh sẽ gọi điện cho cảnh sát, và họ sẽ đến đưa anh
đi".
Nhưng điện thoại tắt ngấm. Cáp đã bị cắt. Marcel cảm nhận một nỗi vô
vọng trùm lấp. Họ đã tính toán từng chi tiết. "Có thể không đúng. Tại sao
họ không giết anh khi anh về nhà?"
"Mà không để cho vợ anh có dịp nói lời từ biệt?" giọng Sen Ngọc nghẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.