NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 246

lại. "Họ không phải là bọn man rợ".
Trong một lát, anh tưởng mình bệnh luôn, rồi anh lấy lại trấn tĩnh. "Phải có
một lối để ra khỏi đây chứ?"
Không có tiếng trả lời. Tức giận, anh quay lại phòng khách, rút ngăn kéo
bàn, lấy ra khẩu súng lục vốn để đề phòng bọn trộm cắp. Thép lạnh làm anh
vững dạ đến kỳ lạ, dù anh chưa hề bắn súng bao giờ.
Các cô vợ anh vào phòng. Sen Ngọc thì thầm điều gì đó rất nhanh bằng
tiếng Trung Hoa với họ. Từng người một gật đầu, rồi nàng quay sang anh.
"Có một cách".
Anh ngạc nhiên. "Sao em không nói trước với anh?"
"Chúng em không muốn thấy anh là một kẻ giết người". Nàng nói thật giản
dị. "Bọn nhà Tống bảo anh là thằng ăn cắp đã đủ xấu lắm rồi".
Anh không thấy ánh mắt nàng. "Cái gì đã khiến chúng bảo như thế chứ?"
"Một lá thư từ người ở casino trước anh. Thư nói rằng anh không trả cho họ
toàn bộ số tiền anh túc của họ".
Giờ thì anh đã rõ. Vì sao bọn Hy Lạp lại chắc chắn là chúng lấy được tàu
đến thế. Tàu sẽ được trả lại cho người Nhật Bản vì khoản thiếu nợ sau khi
anh chết.
"Anh sẽ thoát ra bằng cách nào?" anh hỏi một cách từ tốn.
"Chúng em được lệnh phải ra khỏi nhà trước mười giờ. Một trong chúng
em sẽ ở lại. Anh sẽ mặc quần áo của người ở lại".
"Ai ở lại?"
"Em ở lại" Sen Ngọc nói. "Em là vợ cả, đấy là trách nhiệm của em. Hơn
nữa, em là người cao gần bằng anh nhất. Thậm chí em đi đứng cũng giống
anh".
Anh trân trân nhìn nàng. "Nhưng em có nguy hiểm gì không? Họ sẽ làm gì
khi họ thấy em chứ không phải là anh?"
"Em sẽ không gặp nguy hiểm" nàng lặng lẽ nói.
Nhưng suốt đêm đó trên chiếc tau buôn lậu nhỏ của Bồ Đào Nha đưa anh
đến Hong Kong, Marcel cứ cố để không nghĩ về Sen Ngọc, về khuôn mặt
tái dại khi nàng nhìn anh đi ra cùng ba người vợ kia.
Mãi cho đến khuya đêm hôm sau, sau khi gặp Hadley trong khách sạn ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.