NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 247

Hong Kong, anh còn thức trắng trogn phòng ngủ với tiếng nổ đều của cỗ
máy nặng nề. Anh đi trên một con tàu hàng Hoa Kỳ trên đường trở về cảng
nhà Hợp Chủng Quốc.
"Sen Ngọc!" anh kêu lên trong đêm tối. Anh có thể thấy khuôn mặt nàng,
và cả điều khủng khiếp đã xảy ra. Để nàng ở lại thế anh, tức đã tuyên bố tử
hình nàng.
Nhiều năm sau, khi anh đã trở nên rất giàu có và cũng trải nhiều đàn bà,
anh chỉ nghĩ về nàng như là người đẹp nhất trong bốn người con gái Trung
Hoa mà anh đã mua làm vợ ở Macao.
Đêm đó anh cứ kêu mãi tên nàng.
Và khóc vì sự hèn nhát đã làm anh chạy trốn.
Và khóc nàng.

Chương 20
"Anh muốn Dax ở Boston đây với chúng ta cho đến khi cậu ấy tìm được
chỗ riêng cho mình" Robert nói khi cô em xuống ăn sáng.
Caroline ngập ngừng "Nhưng thế…có nghĩa là người của anh ấy cũng ở
đây luôn. Cái tay lúc nào cũng cặp kè bên anh ấy".
Robert gật đầu. "Mèo Bự".
Caroline rùng mình. "Hắn đấy. Hắn làm em ớn xương sống. Lúc nào hắn
cũng nhòm ngó".
Robert cười. "Đấy là công việc của anh ta. Mèo Bự ở với Dax từ khi Dax
còn con nít. Tổng thống đã cử anh ta làm cận vệ của Dax từ hồi ấy, khi mà
họ còn ở trong rừng".
"Bây giờ họ có còn ở trong rừng đâu. Tại sao hắn còn cứ luẩn quẩn bên
Dax? Người hầu cũng chẳng phải".
"Anh ta là một phần của gia đình, anh đóan thế. Và từ khi cha Dax mất, anh
ta là cả gia đình của Dax".
Caroline cầm tách cà phê lên nhấm thử, nhăn mặt lại. "Lạy Chúa tôi, cà phê
này khủng khiếp quá! Liệu chúng ta có tìm được người đầu bếp có thể pha
cà phê một cách tử tế không?"
Robert lại cười. "Sáng nào em cũng nhắc lại một câu. Em quên là chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.