NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 249

"Thấy chưa? Chúng ta đã có một nhân vật nổi tiếng đây rồi!"
Dax cười với Robert, tỏ ý phản đối. "Cánh nhà báo thì ở đâu cũng vậy cả.
Nếu không có tin gì thì họ nặn ra để có bằng được".
Caroline cảm thấy bối rối lạ thường. Đây không phải là cậu bé mà cô đã
bỡn cợt ở nhà bể bơi. Cô có cảm giác kỳ lạ là không bao giờ dám làm như
thế nữa. Anh ngẩng đầu , nhìn qua cô đến cầu thang. Không quay lại cô
cũng biết là Sue Ann đang đi xuống.
Một thoáng ghen tuông xao động trong cô. Con mái tơ này ngồi suốt buổi
sáng mà rỉa lông rỉa cánh.
Caroline quay lại khi Sue Ann bước tới, nước da rám nắng, óng lên màu
bánh mật. Khỉ thật, Caroline rủa thầm, tại sao bọn con gái Mỹ cao thế nhỉ?
Cô quay sang Dax "Em muốn giới thiệu anh với bạn em, Sue Ann Daley.
Sue Ann, đây là Dax Xenos".
"Rất hân hạnh" Dax nói, hôn bàn tay Sue Ann đưa ra.
Sue Ann đỏ mặt, rồi nhìn anh. "Rất sung sướng được gặp ông, ông Xenos".
Caroline chưa bao giờ nghe thấy giọng miền Nam lè nhè của Sue Ann như
vậy. "Tôi đã nghe nhiều về ông".
Dax quay sang Caroline. Anh biết con bé đang nghĩ gì, và cười thầm. Đáng
đời, anh nghĩ, cứ ỷ mình mà làm mãi đi. "Sao trong thư em không nói cho
anh biết là ở Mỹ có những người đàn bà đẹp đến nhường này, Caroline?
Nếu biết thì anh đã chẳng đợi lâu thế".
Đàn bà là từ anh dùng , cứ không phải cô gái. Caroline nhận biết liền. Anh
ấy đã trưởng thành. Bỗng như anh vượt hẳn cô và cô bắt đầu lên cơn giận
dữ.
"Em cũng định viết" cô nói, giấu tình cảm của mình sau nụ cười "Nhưng
em nghĩ là anh bận lắm".
Dax nhìn qua Caroline đến Sue Ann. "Nếu biết thì anh đã chẳng bận bịu
đến thế".
Mèo Bự vào phòng khi Dax đang mặc quần áo cho bữa ăn tối. Hắn đứng
đấy một lát rồi ngồi xuống một cách nặng nề.
"Xứ sở này chẳng giống mình nghĩ một tí nào".
Dax cười. "Không có dân da đỏ? Không có cánh gangsters?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.