NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 250

Mèo Bự lắc đầu. "Không có những thứ ấy. Chỉ có cái nóng đáng nguyền
rủa này. Người đến tan ra thành nước mất".
"Cậu lúc nào cũng phàn nàn cả. Ở Pháp thì là cái ẩm và lạnh chết tiệt.
Đừng lo, mùa đông ở đây tuyết sẽ ngập đến tai, và khi đó cậu sẽ mát mẻ
đấy".
Mèo Bự hỏi "Chúng ta ở trong cái nhà này bao nhiêu lâu nữa?"
Dax quay lại "Sao?"
"Con người Pháp ấy, con em bạn cậu ấy. Nó không thích tôi".
Dax không trả lời. Anh biết tốt hơn là đừng tranh luận với bản năng của
Mèo Bự. "Cho đến khi chúng ta tìm được chỗ ở".
"Tốt nhất là lẹ lên" Mèo Bự nói như một điềm báo.
Dax quay nhìn vào gương để thắt cho xong chiếc cravate. "Điều gì làm anh
nghĩ như vậy?"
"Con tóc vàng thì nhìn cậu như thể cậu đang nằm giữa hai đùi nó. Còn con
người Pháp thì nhìn cậu như thể nó sẽ giết cậu nếu cậu làm thế".
"Cậu cho là con bé ghen à?"
Mèo Bự gật đầu. "Còn hơn cả ghen tuông. Nó vốn làm theo ý mình, mà nó
nhận ra rằng nó không thể chiếm cậu như hồi ở Pháp nữa. Cẩn thận đấy!"
Dax xuống nhà, thấy Robert trong thư viện. "Các cô gái đâu cả rồi?"
"Còn ở đâu nữa?" Robert nhún vai. "Trang điểm. Mình có ly khai vị cho
cậu đây".
"Cảm ơn" Dax cầm ly, nếm thử. "Rượu hồi. Được quá".
Robert cười. "Mình nghĩ là cậu rất thích".
Dax ngồi vào ghế bành. "Kể cho mình nghe về nước Mỹ đi".
"Rất khác." Robert cẩn thận nói. "Không phải là khác với ở nhà. Mình
muốn nói là khác với những gì chúng ta nghĩ".
"Mình cũng đoán thế. " Dax cười. "Mèo Bự đã thất vọng. Không có cánh
da đỏ, cũng chẳng có bọn gansters".
Robert cười. "Mình cho cậu biết một bí mật. Khi mới đến đây, mình cũng y
hệt như vậy". Khi cả hai không cười nữa, anh trở lại nghiêm chỉnh. "Điều
mình muốn nói là người Mỹ. Ở Harvard đây chúng mình sẽ gặp những
người cũng giống như mình thôi. Hiểu biết về thế giới và phần của họ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.