NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 251

đó. Nhưng bên ngoài giảng đường, trên đường phố, họ rất khác. Đối với họ,
những gì xảy ra ở bất cứ đâu khác cũng chẳng hề gì. Các đại dương của họ
ngăn cách họ với những sự kiện trên thế giới".
"Ở một bình diện nào đó, họ đúng. Toàn là đại dương lớn cả. Đại Tây
Dương, Thái Bình Dương".
"Không thể lớn mãi thế được".
"Thế còn trường sở? Có khó lắm không?"
"Cũng vầy vậy thôi. Điều khó hiểu là nửa kia của đời sống học đường. Các
môn thể thao của họ. Bóng chày, bóng rổ, bóng đá. Sinh viên nào xuất sắc
trong những môn này có giá hơn cả các học giả".
"Thì ở nhà cũng thế. Cũng giống như mình trong môn polo ấy. À, có đội
polo không?"
"Mình không cho là có. Mình vừa nhận được giấy mời của bạn bè đi xem
polo ở Meadowbrook".
"Meadowbrook?" Dax nheo mắt. "Có phải đội mà Hitchcock chơi không?"
Robert gật đầu. "Chắc là thế".
"Mình muốn đi xem, ít nhất là một lần. Mình chưa bao giờ xem Hitchcock
chơi cả".
"Ở Long Island. Chúng mình phải đi tàu hoả đến New York, hoặc bay. Sẽ là
một cuối tuần vu đấy. Họ đề nghị mình ở chỗ họ".
"Nhưng họ có biết mình không?"
"Chính là lối của người Mỹ đấy".
Robert nói. "Họ chẳng suy nghĩ gì hết về việc mời một người xa lạ về nhà
mình ăn bữa tối, nghỉ cuối tuần, thậm chí ở cả tháng. Quen hay lạ hầu như
không thành vấn đề đối với họ".
"Họ là một dân tộc kỳ lạ".
"Đấy không phải lời mời duy nhất đâu. Từ khi cậu đến mình phải nhận
được đến hai chục cú phôn. Mình e là không nhận ra cậu là người nổi tiếng
như thế nào".

"Xin lỗi" Dax nói nhanh. "Mình không có ý định cứ ập vào nhà như thế
này. Để tiện cho cậu, mình rất vui vẻ chuyển đến một khách sạn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.