NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 248

đang ở Mỹ à. Cà phê của họ khác với của chúng ta".
"Em sẽ viết cho ba xem thử ba có gửi cho chúng ta một người đầu bếp tử tế
hay không".
"Tốt". Có tiếng động ở cửa. Robert nhìn ra và đứng lên khi bạn Caroline,
người khách của gia đình, bước vào. "Chào Sue Ann".
Cô gái xinh đẹp tóc vàng cười. "Chào Robert", cô nói, thoảng giọng miền
Nam. "Chào Caroline".
Robert vẫn đứng sau khi Sue Ann đã ngồi xuống. "Vậy Dax ở với chúng ta
ổn chứ?" anh hỏi cô em gái.
Caroline nhún vai. "Tại sao không? Nhà đủ rộng mà".
"Mai cậu ấy đến New York. Anh sẽ bay xuống đón".
Sue Ann nhìn Caroline đầy tò mò sau khi Robert đi ra. "Cái tên ấy nghe
quen quá. Mình đã nghe ở đâu rồi thì phải".
"Dax là bạn của anh mình – bạn học hồi ở Pháp".
Sue Ann cầm tách cà phê lên nhấm nháp. "Cà phê ngon quá" cô lơ đãng
nói. "Gượm đã! Đấy là tay chơi polo, người đã trở thành đại sứ khi cha anh
ta mất!".
"Ừ, nhưng không phải là đại sứ, Sue Ann, chỉ là một lãnh sự".
"Thì có khác gì? Mình nghe nói anh ta kỳ dị lắm".
"Kỳ dị?" Caroline nhìn bạn. Đôi khi cô chẳng hiểu gì về bạn cả. Tại sao
người đàn ông nào cô ta sắp gặp cũng kỳ dị? Từ khi gặp Sue Ann, cô từng
nghe cụm từ này ít nhất là mỗi tuần một lần.
Dax đã thay đổi nhiều, Caroline nghĩ thế, và cảm giác ngạc nhiên choán
ngợp cô . Anh ấy không còn là một đứa trẻ nữa. Anh ấy đã là đàn ông. Cô
không ngờ, chỉ chưa đầy một năm mà Dax thay đổi đến thế. Lần cuối cùng
cô thấy Dax là khoảng vài tháng trước khi cha anh mất. Cô đã đi Mỹ trước
ông anh mấy tháng.
Dax nhìn cô, mỉm cười. Cô nghiêng má để anh hôn, kiểu Pháp. "Gặp lại em
thật vui, Caroline".
Giọng anh cũng trầm hơn, cô nghĩ, và đứng cạnh anh, Robert chỉ như một
cậu học trò. "Dax, em rất vui được ở đây để đón anh. Chuyến đi thế nào?"
"Tốt, cho đến khi hạ cánh. Đám nhà báo không để tôi yên".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.