NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 278

Joan mở cửa cho ah, Sue Ann ngồi trên sofa trong bộ đồ ngủ.
"Mọi thứ ổn chứ?" anh cười hỏi. Cô gật đầu. "Anh xin phép được gọi cà
phê và đô ngọt. Rồi sau đó là hũ trứng cá và champagne?"
"Caviar và champagne?"
"Đấy là thứ tốt nhất cho một đêm dài hạnh phúc".
Maggie đứng lên. "Chúng mình về phòng đây".
Sergei nói với cô ta, nhưng vẫn nhìn Sue Ann. "Về làm gì? Anh tưởng là
chúng ta sẽ mở tiệc chứ?"
"Nhưng chỉ mỗi mình anh".
"Thế các em nghĩ anh kêu caviar và champagne để làm gì?"
Sue Ann cười. Đấy là thứ ngôn ngữ cô hiểu được. "Anh cho là anh được
chứ?"
Anh mỉm cười, nhìn xuống cô. "Anh là số một".
"Đủ cho tất cả chúng em chứ?"
"Anh là một người rất giản dị. Đấy là môn thể thao duy nhất anh chơi. Các
thứ khác đều mất thì giờ".
Sue Ann nhìn hai bạn. "Thế nào, các bé? Mình đã sẵn sàng".
Maggie và Joan nhìn nhau, ngập ngừng.
"Nào còn đợi gì nữa?" Sergei cười. "Bao giờ anh cũng biểu diễn hay hơn
khi có khán giả".
"Anh đói rồi" Sergei nói.
"Em cũng thế".
"Hai người đi trước đi". Giọng Maggie ngái ngủ. "Em không mở mắt
được".
"Thế còn…" Sergei như nói hết câu thì Joan đã ngáy khò khò. Anh nhìn
Sue Ann cười . "Có lẽ chỉ có hai ta".
"Đáng ra là như vậy" cô nói, thoảng chút châm biếm. "Nếu anh không quá
chứng tỏ ra như thế".
Anh lại cười, rồi tồng ngồng đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, phết bơ
lên miếng bánh mì mỏng rồi ụp cả thì đầy caviar lên.
Anh nhìn lên khi Sue Ann vào phòng, đứng bên anh. "Ăn đi chứ", anh nói,
phồng mang trợn má.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.