NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 284

"Cậu có vẻ ghen".
"Thì đúng như thế. Ít nhất thì cũng phải là một thằng cu người Mỹ chứ. Các
chàng trai Mỹ hay ho xưa đâu cả rồi?"
"Chịu" Irma Andersen, người viết về đám cưới cho tờ Thế giới toàn cầu thì
thầm một cách ranh mãnh "nhưng theo như tôi biết thì nàng đã thử cả, và
thấy họ chưa đi đến đâu".
"Thôi đi".
"Ước gì mình cũng chơi được trò Caviar – champagne", tay INS nói.
"Trúng phóc đấy".
"Đừng có hoang tưởng. Cánh nghèo bọn mình thì chỉ có nghêu sò ốc hến là
cùng".
Tay AP nhìn anh ta cười. "Tốt thôi, nhưng chúng mình làm gì cả mùa hè
chứ?"

Chương 4

Tiếng lá rơi xào xạc làm Dax thức giấc. Anh thò tay ra, nắm lấy khẩu súng
trường bên mình, và thấy Mèo Bự đang lặng lẽ lủi vào bụi cây. Ngăn tiếng
động bằng chiếc chăn, anh lắp băng đạn vào súng, và chờ.
Không gian lặng tờ phủ quanh. Anh nheo mắt nhìn lên bầu trời. Không cần
nhìn đồng hồ anh cũng biết đang là khoảng năm giờ sáng. Anh áp tai xuống
đất, nghe ngóng.
Tiếng chân đã mất hút. Anh hít một hơi dài. Dù là ai thì Mèo Bự cũng đã
chặn đứng. Anh vẫn không cử động. Thoảng có tiếng nói rì rầm, anh hoàn
toàn yên tâm vì âm thanh đó. Nếu là nguy hiểm thì đã chẳng có tiếng nói.
Chỉ là âm thanh của cái chết.
Tiếng chân lại dội đến. Dax nhô đầu lên, nhìn từ trong hang anh đang ẩn
nấp xuống con đường mòn. Cẩn tắc, anh đưa mũi súng lên.
Đồng phục xanh và đỏ tươi của người lính xuất hiện. Đàng sau anh, Mèo
Bự với khẩu súng lục trong tay, gần như vô hình trong bộ kaki bạc phếch.
Dax chờ cho họ đến tận nơi, rồi đứng dậy. Người lính giật mình, rồi giơ tay
chào. "Hạ sĩ Ortiz, thưa Đại uý" cậu ta nói theo nghi thức. "Tôi mang theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.