NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 285

thư của tổng Thống".
"Ngồi xuống đi, hạ sĩ, ở đây không cần nghi tức . Hơn nữa, bộ đồng phục
của cậu là một mục tiêu quá đẹp đấy".
Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, người lính ngồi thụp xuống đất. "Tôi đã
kiếm các anh cả tháng nay".
Dax nheo mắt nhìn anh ta. "Cậu đã làm tốt. Chỉ một giờ nữa là chúng tôi
đi". Anh nhìn Mèo Bự. "Có chút cà phê chứ?"
Mèo Bự nhóm lửa, ở nơi mà gió có thể tản khói đi trước khi bốc lên cao.
Hắn tò mò nhìn khi người lính mở chiếc cặp của anh ta và đưa cho Dax một
chồng phong bì được chằng buộc cẩn thận.
Dax tựa lưng vào một tảng đá, mở phong bì đầu tiên, lấy ra tấm thiệp in
nổi. Anh nhìn nó, rồi vừa cười vừa giơ lên cho Mèo Bự xem. "Coi này!
chúng ta được mời đến một đám cưới!".
Mèo Bự reo lên. "Hay quá, chẳng có gì mình thích bằng tiệc tùng. Thức ăn,
nhạc và các em xinh tươi. Ai cưới đấy?"
"Sergei. Lấy Sue Ann Daley".
"Ả tóc vàng ấy à?"
Dax gật đầu.
"Ả sẽ làm Sergei chết mất. Có thể còn kịp báo cho anh ta?"
Dax nhìn người lính. "Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ?"
"Mừơi hai tháng Tư".
"Muộn rồi, đám cưới đã được tổ chức hai ngày trước ở Thuỵ Sĩ".
Mèo Bự tỏ vẻ buồn bã. "Chán quá". Rồi hắn và Dax nhìn nhau mà phá lên
cười.
Người lính Ortiz kinh ngạc nhìn họ. Chả lẽ vì cái trò vớ vẩn này mà anh
được cử đi tìm kiếm họ à? Mấy ngày qua, tính mạng anh treo trên sợi tóc
trong những khu rừng khủng khiếp, với bao bất trắc hãi hùng, là chỉ để đưa
cho họ tấm thiệp mời đám cưới mà thậm chí họ chẳng đi dự được? phận
lính trơn thật đáng buồn.
Nhanh chóng, Dax mở các phong bì còn lại, cho đến công văn cuối cùng,
có mang triệu của tổng thống. Từng cái một được ném vào đống lửa. Khi
đã đọc xong cái cuối cùng, anh nhìn lên. "Tổng thống muốn chúng ta vào".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.