NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 287

"Đúng" Mèo Bự thêm, "nhất là khi cậu mặc bộ quân phục ấy. Lang thang ở
rừng với bộ đồ khỉ gió này thì chẳng hay ho gì đâu".
"Có kiếm được cái gì đó cho anh ta thay không?" Dax hỏi.
Mèo Bự gật đầu. "Mình còn một bộ nữa, rộng chút đỉnh…"
"Thì cậu càng thoải mái".
Ortiz không thể ưng hơn, lúng túng tụt khỏi bộ đồng phục.
Dax nhìn xuống thung lũng. "Thấy không?"
Ortiz và Mèo Bự nhìn theo. Dải khói mảnh dẻ bốc lên từ một góc thung
lũng.
"Họ đang đợi ở đấy" Dax nói, giọng như có phần thoả mãn. "Đúng như Đại
bàng đã hứa".
"Cậu cho là hắn sẽ trả lời sao?" Mèo Bự hỏi.
Dax nhún vai. "Chỉ có Chúa mới biết được".
"Trả lời gì cơ?" Ortiz hỏi.
Mèo Bự đáp. "Tổng thống cử chúng tôi đi với một lệnh ân xạ nếu Đại bàng
hạ vũ khí, chịu vào Curatu, thì sẽ được tha thứ hết".
"Ân xá cho Đại bàng?" Ortiz rùng mình rồi làm dấu. "Làm sao mà hắn tin
các anh được?"
"Ông ta biết cha tôi", Dax nói. "Ông ta biết rằng tôi chẳng theo đảng phái
nào hết, ngoài sự thật. Bọn tôi phải mất ngần ấy tháng trời để tìm ông ta.
Tuần trước, ông ta bảo với chúng tôi rằng ông sẽ trả lời trong bảy ngày. Rồi
chúng ta sẽ qua đêm ở đây, sáng ra thì xuống núi".
"Anh có thực sự nghĩ là Đại bàng sẽ về không?" Ortiz thì thầm với Mèo
Bự khi họ trải chăn trên đất.
"Tốt nhất là tối mai tôi hãy trả lời". Rồi Mèo Bự nói thêm làm cho Ortiz
buốt giá thâu đêm. "Nếu chúng ta còn sống".

Dax nằm sấp trên tấm chăn, nhìn xuống thung lũng. Ngày tàn dần trong sắc
đỏ tía, và những âm thanh của đêm vọng vào tai anh. Không thấy dải khói
lượn lờ từ trại của bọn cướp nữa. Anh nằm xuống, bất động, sự an toàn của
đêm đen đã phủ xuống anh như tấm chăn. Mọi thứ khác với những gì anh
mong đợi, nhưng cũng chỉ vì anh nghĩ là mọi thứ đều đã đổi thay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.