NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 286

"Để làm gì?" Mèo Bự rót cà phê đang bốc khói vào tách đưa cho Dax, rồi
rót cho Ortiz và cho mình.
"Ông không nói",Dax nhìn Ortiz. "Anh biết vì sao không?"
"Không, thưa đại uý" Ortiz đáp vội. "Tôi chỉ là lính trơn. Tôi biết gì đâu".
Mèo Bự giận dữ chửi thề. "Bọn mình sống ba tháng trời ở đây, như những
con thú rừng hoang, giờ sắp xong công việc được trao thì "vào đi". Tại sao
cậu không chờ thêm hai ngày nữa hãy tìm thấy bọn tớ? Chỉ hai ngày nữa
thôi".
Người lính tái dại trước cơn thịnh nộ của Mèo Bự, như co rúm lại trong bộ
đồng phục. "Tôi…".

"Có thể cũng không tệ lắm đâu" Dax an ủi. "Ở trong rừng núi này thì ngày
tháng cũng lẫn lộn tùm lum ấy mà. Cậu lính rất cừ này thực ta không tìm
thấy chúng ta cho đến ngày mười bốn, đúng không nhỉ?"
Ortiz hết nhìn người nọ lại đến người kia, không hiểu trong hai người thì ai
điên hơn. Người trẻ với bộ mặt cháy nắng gần như đen xì, hay là người bự
con nhưng có thể lẻn đến, lặng lẽ vồ anh như con một con báo gấm. Nhưng
anh biết một điều. Nếu như họ bảo là anh không tìm thấy họ cho đến ngày
mươi bốn, tức là anh chỉ được tìm thấy họ vào ngày mười bốn, hoặc cộng
một, cộng hai. Thêm hai ngày trong rừng thì có khác gì, khi mà ở đây chỉ
có sống hay chết. Kể cả mạng anh.
Anh hắng giọng. "Thưa đại uý, tất nhiên ạ. Mười bốn".

Dax mỉm cười, đứng lên. "Đi thôi. Chúng ta còn một chặng đường gian
khổ nữa mới đến được nơi gặp Đại bàng".

Đại bàng! Ortiz thấy ruột gan mình lộn nhào cả lên. Té ra họ mưu toan việc
ấy! Đại bàng, tay trùm cướp, người đã làm cho cả vùng núi hãi hùng suốt
năm năm qua và cũng là người đã thề là sẽ giết ngay bất cứ ai mặc đồng
phục quân đội rơi vào tay hắn. "Tôi nghĩ là mình phải trở về", người lính
nói.
"Tôi không nghĩ thế", Dax lắc đầu. "Cậu ở với chúng tôi thì an toàn hơn".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.