NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 311

Harolds Robbins

Những kẻ phiêu lưu

Người dịch: Lê Văn Viện

Chương 9 & 10

"Phải mất cả đêm mới tới được Curatu", Dax nói.
"Chúng ta có thể ở chỗ anh vài giờ. Tại sao không nghỉ đêm ở đấy rồi sáng
mai chúng ta lên đường?"
Amparo nhìn cha thăm dò. Ông gật đầu. "Một đề nghị hay. Ở đấy các con
thoải mái hơn. Mai cha gặp các con ở Curatu".
"Tốt. Anh sẽ đi kiếm Mèo Bự".

Nhưng chẳng ai thấy Mèo Bự đâu cả. Người bán bar trong khách sạn còn
nhớ anh ta đã rời đi với một người lính gần như ngay khi Đại bàng đến.
Người lính đã quay lại, nhưng Mèo Bự thì không. Người lính đang ngồi
bên chiếc bàn trong phòng.

Đấy là Ortiz, và anh ta đang ngủ, hai tay khoanh trên bàn. Dax lắc, và anh
ta nhìn lên, còn gà gật vì rượu. Không, anh ta không nhớ đã mất hút Mèo
Bự ở đâu. Có một căng tin, và ở đấy có mấy phụ nữ. Cả hát lẫn múa, nhưng
rồi họ bỏ đi. Đấy là lúc anh ta và Mèo Bự đường đi đôi ngả.

Dax nhún vai. Mèo Bự chắc đã kiếm được một người đàn bà và sẽ chỉ lê
chân về vào sáng hôm sau. Anh cười thầm. Có đôi điều chẳng bao giờ thay
đổi cả.

Amparo đợi trong xe. Hai người lính đã sẵn sàng ở hàng ghế trước. "Xe sẽ
chẳng bao giờ lên được núi đâu", Dax nói.
"Không có đường, chỉ có những lối mòn hẹp cho xe kéo. Còn nếu đi xe hơi
thì chúng ta phải đi quá nửa đường về Curatu trước khi rẽ ngược trở lại".
Amparo như ngần ngại.
Dax cười "Em đã thay đổi. Còn nhớ xưa kia em đã cuống quýt để được trèo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.