NHỮNG KẺ PHIÊU LƯU - Trang 313

"Anh tưởng họ đã vào thị trấn với ông chứ?"
"Cha em bảo họ là cánh du kích của Guiterrez".
Dax quay người trên yên.
"Em mệt", chợt Amparo nói. "Chúng ta ngồi đây suốt đêm để nói chuyện
à?" Cô quay ngựa lại, bắt đầu đi xuống.
Dax liếc lại Asiento rồi quay sang cậu bé. José thản nhiên nhìn anh. "Đi
thôi".

Họ theo Amparo xuống núi trong đêm, vượt qua một thung lũng rồi qua
những cánh đồng đến trang trại của Dax, đến nơi thì cũng đã nửa đêm. Trên
suốt dọc đường, họ chỉ trao đổi vài lời.

Dax đưa Amparo về phòng. Mặt cô tái xanh, ủ dột, và chợt anh thấy thương
cô. Làm con gái của Tổng Thống ắt không phải là công việc dễ dàng và dễ
chịu nhất trên đời.

Anh đưa José vào phòng ngủ từ hồi nhỏ của mình rồi xuống dưới nhà,
châm điếu xì gà nhỏ, chậm rãi hút. Có những câu hỏi làm anh phiền muộn,
những điều mà lẽ ra Amparo phải trả lời. Nhưng còn đủ thời gian cho họ,
vào sáng hôm sau. Ngày hôm nay đã qua, anh nghĩ thế. Nhưng anh nhầm.

Anh ngủ chừng được vài giờ thì bị tiếng vó ngựa đánh thức. Thoạt tiên, anh
chỉ uể oải trở mình trên giường, cho rằng Mèo Bự đã làm ồn một cách
không cần thiết. Rồi anh nhẩy khỏi giường, đến bên cửa sổ. Có hai con
ngựa lao vào cổng chính. Anh nhận ra thân hình nặng nề của Mèo Bự trên
một con, nhưng không nhận ra ai trên con ngựa kia. Dù là ai thì người đó
cũng đang như gục trên lưng ngựa, hai tay bám lấy quả táo yên, và như chỉ
đủ sức để không văng ra khỏi yên.

Dax vội vã chạy xuống gặp họ. Mèo Bự rời khỏi yên, và người kia quay lại
khi Dax chạy tới. Khuôn mặt người ấy tái nhợt, sầu muộn với những mảng
máu khô, đông cứng. Dax trân trân nhìn Đại bàng, nỗi kinh ngạc làm anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.